Vô Thượng Sát Thần

Chương 1366




Đập chạy ba con Hung Thú, Tiêu Phàm phát hiện mảnh không gian này đột nhiên yên tĩnh như nước, đến tiếng gió cũng không có, Tiêu Phàm không khỏi có chút hối hận.

Giao thủ với ba con Hung Thú, cũng có thể đề cao kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, nhưng mà hắn cũng bất đắc dĩ, không sử dụng Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, một mình hắn chưa hẳn đã là đối thủ của ba con hung thú.

Nếu như chỉ giao phong bình thường, Tiêu Phàm ngược lại cũng không sợ, quan trọng là ba con hung thú này có hai đầu là kịch độc, mặc dù thân thể Tiêu Phàm bây giờ cũng là bách độc bất xâm, nhưng nào dám chắc chắn có thể chống lại kịch độc của bọn chúng?

- Phệ Hồn, tìm chỗ của bọn chúng cho ta.

Tiêu Phàm trong lòng trầm ngâm nói, hắn không muốn buông tha ba con hung thú như vậy, bọn chúng chắc chắn đã ở chỗ này rất lâu, chắc chắn rất hiểu biết về mảnh Thời Không Chi Giới này.

Càng quan trọng hơn là, nếu như có thể hàng phục ba con Hồn thú này, thực lực của Tu La Điện chẳng phải lại có thể tăng lên rất nhiều sao?

Đương nhiên, Tiêu Phàm chỉ là nghĩ vậy mà thôi, muốn hàng phục được hung thú như vậy, không phải người bình thường có thể làm được.

Đừng thấy bây giờ bọn chúng bỏ chạy, đây chỉ là tạm thời mà thôi, Tiêu Phàm không dám buông lỏng cảnh giác, ba con hung thú này tùy thời có thể đánh lén hắn.

- Đúng rồi, Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa còn ở bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, trước hết nghĩ cách luyện hóa nó, đến lúc rời khỏi chỗ này còn cần dùng đến nó.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm vội vàng đem Càn Khôn Định Thiên Đỉnh vứt vào trong Tiểu Thiên Địa, luyện hóa Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa cũng không cần hắn tự mình làm, chỉ cần Linh Hồn phân thân là có thể làm được.

Những ngày qua, Càn Khôn Định Thiên Đỉnh đã ma diệt ấn ký Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa, Tiêu Phàm luyện hóa nó cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Có Phệ Hồn Huyết Tàm cảm ứng khí tức Hồn Lực của ba con hung thú, Tiêu Phàm vẫn luôn đuổi theo không rời, nhưng mà hắn cũng không dám tùy tiện phóng xuất Hồn Lực, sợ quấy nhiễu đến bọn chúng.

Có Phệ Hồn Huyết Tàm ở đây, cũng không cần Tiêu Phàm dùng Hồn Lực cảm ứng thân ảnh của bọn chúng, Tiêu Phàm vẫn có thể biết bọn chúng ở chỗ nào.

Mảnh không gian này cũng không lớn, chí ít nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tiêu Phàm, cũng chỉ rộng khoảng mấy chục dặm, đối với Chiến Thánh cảnh mà nói, đi đoạn đường mấy chục dặm cũng chỉ cần vài lần hít thở mà thôi.

Ven đường, Tiêu Phàm phát hiện không ít xương khô, có một số đã chết một thời gian, bắt đầu phong hoá.

Khiến Tiêu Phàm ngoài ý muốn là, toàn bộ Thiên Lao số 3, trừ ba con hung thú này ra, có vẻ như căn bản không có sinh linh khác.

Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm càng thêm kinh ngạc về năng lực sinh tồn của ba con hung thú này, có thể sống sót đã vô cùng khó khăn, dù sao, nơi này đến linh khí thiên địa cũng hết sức mỏng manh, thậm chí đến mức gần như không có.

- Chắc bọn chúng đều từ Thần Giai tụt xuống, dùng cách tiêu hao huyết khí của mình để sống qua ngày, cũng chỉ có Thần Giai, thọ nguyên mới dài như vậy.

Tiêu Phàm thầm nghĩ.

- A, bọn chúng biến mất?

Đột nhiên, Phệ Hồn Huyết Tàm mất đi sự cảm ứng với ba con hung thú, điều này khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên.

Hồn Lực của hắn thả ra, nhưng lại không bắt được bóng dáng của ba con hung thú, chỉ là không khí vẫn còn từng đạo hồn lực dao động và khí tức của ba con hung thú, chứng minh bọn chúng từng tồn tại.

- Chờ chút.

Tiêu Phàm đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, tự lẩm bẩm:

- Nơi này nếu là Thời Không Chi Giới, tại sao không thể có nhiều thời không trùng điệp chứ?

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm không hề do dự bay về chỗ hồn lực dao động kia, trong lúc tìm tòi, Tiêu Phàm rốt cục phát giác ra điểm khác biệt.

Dù là không nhìn thấy, nhưng hắn lại cực kì mẫm cảm với Hồn Văn, liếc một cái liền phát giác có điểm khác biệt.

Hắn bấm một đạo thủ ấn, đánh về phía trước, không gian đột nhiên rung động một cái, giống như bị xé rách vậy, cực kỳ quỷ dị.

- Quả nhiên là rất nhiều thời không, thật đúng là kỳ lạ, không biết là ai tạo nên những ngày nhà tù này, chẳng lẽ là Bắc Thần gia tộc?

Trong lòng Tiêu Phàm cực kì không bình tĩnh.

Với sự hiểu biết của hắn đối với Hồn Văn chi thuật, có thể sáng tạo ra thời không trùng điệp, tuyệt đối đã đạt tới Thủy Tổ Cấp, hơn nữa nhất định phải hiểu rất rõ về Hồn Văn không gian.

Ngoài điều đó ra, muốn sáng tạo ra loại không gian trung điệp này, gần như là không có khả năng, Tiêu Phàm nghĩ đến đầu tiên tất nhiên là Bắc Thần gia tộc.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm bước từng bước về phía trước, nhưng mà nghênh đón hắn, lại là ba đạo lợi mang đáng sợ, giống như chờ đợi từ lâu vậy.

- Biết thừa các ngươi sẽ không từ bỏ ý định.

Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, khóe miệng hơi hơi giương lên, đột nhiên biến mất tại chỗ, ba đạo lợi mang kia uổng công vô ích.

Ngay sau đó, ba thân ảnh xuất hiện ở chỗ Tiêu Phàm vừa đứng, ba thân ảnh đó chính là Quỷ Độc Ma Hạt, Thị Huyết Thiên Nghĩ cùng Tà Nhãn Độc Thiềm, ba con ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, làm thế nào cũng không bắt được Tiêu Phàm.

- Các ngươi đang tìm ta sao?

Đột nhiên, một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu ba con thú, ngay sau đó, từng đạo từng đạo khí thế sắc bén không thể địch nổi bắn ra.

Ba con hung thú phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lui về phía sau, Tiêu Phàm không còn gì để nói, nếu là trước đó, bọn chúng chắc chắn sẽ không chạy, xem ra thực sự bị Càn Khôn Định Thiên Đỉnh dọa sợ.

- Yên tâm, lần này, ta sẽ không đập các ngươi, nhưng mà với điều kiện các ngươi không được cùng lúc tiến lên.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói.

Tam Đại Hung Thú hợp lực, hắn thật sự không đấu lại, nhưng nếu như là hai con, hắn miễn cưỡng có thể đánh lại.

- Chi chi ~

Thị Huyết Thiên Nghĩ bén nhọn kêu mấy tiếng, Tam Đại Hung Thú giống như đang thương lượng gì đó, rất nhanh liền có quyết định, Thị Huyết Thiên Nghĩ là con đầu tiên đi ra.

- Từng con ra một, xa luân chiến hả?

Tiêu Phàm thần tình lạnh nhạt, chuẩn bị tốt cho một trận chiến.

...

Nam Vực Vô Song Thánh Thành, một tiểu nam hài mặc y phục rách mướp, chân trần đi trên đường cái, tiểu nam hài nhìn qua điềm đạm đáng yêu, giống như một tiểu ăn mày vậy.

Ánh mắt nó chuyển động, giống như đang tìm kiếm ai đó trong đám người.

- Tiêu đại ca, rốt cục huynh ở đâu?

Tiểu nam hài nhỏ giọng thì thầm, vẻ mặt buồn khổ, trong lòng thầm nhủ:

- Đệ nào có sống dễ dàng chứ? Đi bên trong Hư Không Liệt Phùng hơn hai tháng, lại xuất hiện ở Đông Vực, lại mất hơn nửa tháng mới tới được Nam Vực, nhưng đến cái bóng của huynh cũng không thấy.

Nói tiếp mấy câu, hai mắt tiểu nam hài trở nên đỏ bừng, nó không phải ai khác, chính là Sở Phiền.

- Tiêu đại ca, nếu không tìm được huynh, ta thực sự không biết phải làm sao nữa đây.

Sở Phiền đặt mông ngồi ở trên bậc thang của một quán rượu.

- Tiểu ăn mày ở đâu ra đây, cút đi, cút đi!

Tiểu nhị quán rượu nhìn thấy Sở Phiền, vẻ mặt khó chịu xua đuổi.

Sở Phiền lại giống như không nghe thấy, màng nhĩ nó rung động, những lời bàn tán của mấy người ngồi ở một cái bàn trong quán rượu, tất cả đều rơi vào trong tai nó.

- Bây giờ thật đúng là thời buổi loạn lạc, nghe nói Chiến Thần Điện đang mời chào nhân tài, chuẩn bị chinh chiến Thần Kiếp Chi Địa, các đại thiên tài đều chạy tới Thần Vực rồi sao?

- Ai nói không phải chứ, nghe nói một thời gian trước, Sở gia Cổ Tộc vậy mà đổi Gia Chủ, hơn nữa còn là một nữ nhân, buồn cười nhất là, một Dược Nô tên là Sở Linh Nhi, trong vòng một ngày liền biến thành Cổ Tộc Đại Tiểu Thư, việc này đúng là không thể tưởng tượng nổi.

- Tí tí, đây là chính là vịt con xấu xí biến thành phượng hoàng nha, ta cũng là cô nhi, không biết ta có vận khí tốt như vậy không?

- Cũng không có gì, Vô Song Thánh Thành vốn cũng không yên bình, Giang gia đột nhiên xuất hiện một Giang Thiên Vũ, đến Diệp gia gia chủ Diệp Thệ Thủy cũng không phải là đối thủ.

Nghe được ba chữ Sở Linh Nhi, hai mắt Sở Phiền liền bắt đầu tỏa ánh sáng, không để ý tiểu nhị xua đuổi, đi thằng vào bên trong tửu lâu, muốn cản cũng cản không được.

- Những điều các ngươi nói đều là thực?

Sở Phiền xuất hiện ở bên cạnh bàn, nhìn mấy tu sĩ đang đàm luận trầm giọng nói, dáng vẻ như một ông cụ non.

Mấy tu sĩ bị khí thế của Sở Phiền làm cho giật mình, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, một cái tiểu ăn mày mà thôi, có gì có thể sợ?

Một nam tử mặt sẹo lạnh lùng trừng Sở Phiền một cái, tức giận nói:

- Tên tiểu ăn mày ở đâu ra, cút sang một bên!

Lục Đạo