Vô Thượng Sát Thần

Chương 1333




Tiểu Ma Nữ bình thường mặc dù nhí nha nhí nhảnh nhưng nội tâm lại cực kỳ thiện lương, chỗ nào biết những người này thật ra là không có hảo ý.

- Huyễn Ngân, ngươi mang theo Công Chúa đi Đông cung, nhất định không thể lãnh đạm Công Chúa.

Hồi lâu, Đại Trưởng Lão Anh bà bà vui vẻ ra mặt nói, cả người tựa như trẻ ra mấy chục tuổi.

- Đúng vậy, Huyễn Ngân, về sau ngươi không thể gọi thẳng tên Công Chúa.

- Đúng.

Các Trưởng Lão khác cũng nhao nhao gật đầu, nhìn về phía Tiểu Ma Nữ tràn ngập vui vẻ, tựa như Tiểu Ma Nữ giải quyết cho bọn hắn một phiền toái rất lớn.

- Vâng!

Trầm Huyễn Ngân cung kính, thần sắc hết sức phức tạp, bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh.

Sau đó, một đám Trưởng Lão đều đứng lên cung tiễn Tiểu Ma Nữ rời khỏi cung điện, chẳng qua là khi Tiểu Ma Nữ cùng Trầm Huyễn Ngân bọn hắn rời đi, một đám Trưởng Lão trong nháy mắt lộ ra một vòng lãnh ý, tựa như âm mưu đạt được.

- Sự tình Mộ Địa xem như giải quyết, một đoạn thời gian này, mọi người bất kể là thực tình cũng tốt, giả ý cũng được, nhất định phải coi Diệp Thi Vũ là Công Chúa chân chính mà đối đãi!

Đại Trưởng Lão Anh bà bà nghiêm nghị nói.

- Đại Trưởng Lão, ngài cứ yên tâm đi, Công Chúa nói thế nào cũng là vì Hồn Tộc hi sinh, chúng ta làm sao có thể không tôn kính nàng đây?

Một lão đầu mở miệng nói, trên mặt lộ ra tà tà tiếu dung.

Các Trưởng Lão khác cũng nhao nhao gật đầu, nếu để cho tộc nhân Hồn Tộc khác nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.

Bình thường những Trưởng Lão đối chọi lẫn nhau, hôm nay như thế nào cùng một đầu chiến tuyến đây?

- Ai, từ khi Tộc Trưởng mang theo mấy vị tộc lão rời đi, Hồn Tộc một ngày không bằng một ngày a, hơn ngàn năm đến nay vậy mà lại không có một người đột phá cảnh giới trong truyền thuyết.

Đại Trưởng Lão thở dài một hơi.

Các Trưởng Lão khác cũng cúi đầu, bọn hắn tự nhiên biết rõ cảnh giới trong truyền thuyết trong miệng Đại Trưởng Lão là cái gì, dĩ nhiên chính là Chiến Thần cảnh.

Vấn đề này bọn hắn cũng không hiểu, phải biết, Hồn Tộc danh xưng Thiên Sinh Thần Tộc, vậy mà hơn ngàn năm không sinh ra một Chiến Thần cảnh nào.

Chủng tộc thiếu khuyết Chiến Thần cảnh, lại có tư cách gì xưng là Thần Tộc đây?

- Mọi người tản đi, Cửu Trưởng Lão, Thất Trưởng Lão, các ngươi nhớ kỹ chiếu cố tốt Công Chúa, đừng làm ra bất luận cái gì khác.

Đại Trưởng Lão khoát tay một cái nói.

Tộc Trưởng không có ở đây, nàng không chỉ là Hồn Tộc Đại Trưởng Lão, vẫn là Tộc Trưởng thay mặt Hồn Tộc, Hồn Tộc nàng lớn nhất.

Đương nhiên, bây giờ có Công Chúa Hồn Tộc, cái kia cũng không giống nhau.

- Yên tâm đi, Đại Trưởng Lão, chúng ta nhất định hảo hảo trông nom Công Chúa điện hạ.

Hai bà lão ngầm hiểu cười nói.

Các nàng là đi trông nom Tiểu Ma Nữ, căn bản chính là giám thị, không cho Tiểu Ma Nữ chạy mất, chỉ là các nàng không dám trắng trợn nói ra mà thôi.

...

Lại nói Trầm Huyễn Ngân mang theo Tiểu Ma Nữ rời đi, xuyên qua từng tòa cung điện, cuối cùng đi tới trước mặt một tòa cung điện kim bích huy hoàng, trừ chỗ ở cung điện Tộc Trưởng, tòa cung điện này là dễ thấy nhất.

- Huyễn Ngân tỷ, ngươi làm sao giống như không vui vậy, có phải ta trở thành Công Chúa Hồn Tộc làm ngươi không vui hay không?

Tiểu Ma Nữ nhìn Trầm Huyễn Ngân nghi hoặc khó hiểu nói.

- Không phải.

Trên mặt Trầm Huyễn Ngân miễn cưỡng gạt ra một nụ cười, nhìn quanh bốn phía không người, hít sâu một cái nói:

- Nơi này chính là Đông cung, chúng ta đi vào rồi nói.

Dứt lời, cũng không đợi Tiểu Ma Nữ phản ứng, liền lôi kéo Tiểu Ma Nữ đi vào bên trong cung điện.

Vừa tiến vào cung điện, Tiêu Phàm đưa tay vung lên, một vệt sáng bao phủ hai người, lo lắng nói ra:

- Thi Vũ, ngươi không nên đáp ứng các nàng.

- Ngươi là nói việc tiến vào Hồn Tộc Mộ Địa?

Tiểu Ma Nữ cười cười nói:

- Có phải tiến vào Mộ Địa rất nguy hiểm hay không?

- Ngươi biết rõ còn đáp ứng các nàng?

Trầm Huyễn Ngân kinh ngạc nhìn Tiểu Ma Nữ, một mặt không hiểu hỏi.

Trong lòng nàng còn có một câu không nói, chính là tiến vào Hồn Tộc Mộ Địa không chỉ là nguy hiểm, căn bản chính là đi chịu chết, ai đi đều không thể còn sống trở về.

- Yên tâm đi, Huyễn Ngân tỷ, ta không có việc gì.

Tiểu Ma Nữ nở nụ cười xinh đẹp, tựa như hết thảy ở trước mặt nàng đều ảm đạm phai mờ.

- Ngươi là...

Trầm Huyễn Ngân còn muốn nói cái gì, đột nhiên cảm giác có mấy cỗ khí tức cường đại đang đến gần, nàng vội vàng triệt hồi Hồn Lực quang tráo.

Vẻn vẹn trong nháy mắt, một tràng tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó một đạo thanh âm từ bên ngoài truyền đến:

- Công Chúa, ở đây còn chưa quen thuộc, có cái gì muốn chúng ta giúp ngài không?

Trầm Huyễn Ngân đi qua mở cửa đại điện, lại nhìn thấy hai bà lão đứng ở cửa, cười tủm tỉm nhìn Trầm Huyễn Ngân, bên trong ánh mắt hiển nhiên còn có ý tứ gì khác.

- Công Chúa, chúng ta không có quấy rầy chứ.

Trong đó một bà lão tương đối cao gầy nhìn Tiểu Ma Nữ nói.

Nghe vậy, trong đôi mắt đẹp Trầm Huyễn Ngân lóe qua một vẻ lo lắng, sợ Tiểu Ma Nữ nói nhầm.

- Thất Trưởng Lão nói quá lời, Huyễn Ngân tỷ vừa mới nói cho ta biết, trở thành Công Chúa Hồn Tộc phải chú ý một chút, Thi Vũ đang học tập đây.

Tiểu Ma Nữ cười nói.

- Vậy là tốt rồi.

Thất Trưởng Lão ý vị thâm trường nhìn Trầm Huyễn Ngân nói ra, tựa như đang cảnh cáo nàng, muốn nói cũng chỉ nói thứ nên nói, không nên nói tốt nhất đừng nói.

- Huyễn Ngân tỷ, ta hôm nay có chút mệt mỏi, ngươi liền đi trước đi, ngày khác ta lại hướng ngươi thỉnh giáo.

Tiểu Ma Nữ bất động thanh sắc nói ra, tựa như đã xem thấu suy nghĩ trong lòng các nàng.

- Công Chúa, Thất Trưởng Lão, Cửu Trưởng Lão, vậy ta cáo từ trước.

Trầm Huyễn Ngân hướng về phía đám người hơi hơi thi lễ, sau đó rời khỏi đại điện, biến mất ở bên trong ánh mắt ba người.

- Công Chúa, chúng ta cũng cáo từ, trở về ta sẽ đem nha hoàn an bài tốt, để Công Chúa dễ chịu.

Thất Trưởng Lão cùng Cửu Trưởng Lão cũng chuẩn bị thối lui.

- Vậy liền phiền phức hai vị Trưởng Lão.

Tiểu Ma Nữ một mực vui vẻ ra mặt, nhìn qua là đơn thuần như vậy.

Đợi đến khi đám người rời đi, Tiểu Ma Nữ đưa tay một hồi, cánh cửa đại điện quan bế, nụ cười trên mặt nàng cũng chầm chậm ngưng kết.

- Thật coi ta là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt như vậy sao? Ta là Tiểu Ma Nữ!

Tiểu Ma Nữ cười thầm nói:

- Nếu như không phải luôn cảm giác nơi đó có thứ gì đang triệu hoán ta, ta làm sao có thể tuỳ tiện đáp ứng?

Các đại trưởng lão Hồn Tộc chỗ nào biết rõ, các nàng đang diễn kịch, nhưng Tiểu Ma Nữ làm sao không phải cũng đang diễn kịch đây?

Những năm này trải qua quá nhiều sự tình, Tiểu Ma Nữ đâu như tiểu nữ hài lúc trước, tại thế giới người này ăn thịt người kia, không chừa chút tâm nhãn, làm sao chết đều không biết.

Huống chi, các đại trưởng lão tại Hồn Tộc địa vị cao, bọn hắn có ai sẽ cam tâm tình nguyện đội lên đầu mình một đạo gông xiềng đây?

- Phu quân là Điện Chủ Tu La Điện, ta sao có thể kéo hắn? Năm đó Hồn Tộc cùng Tu La Điện là liên minh, về sau cũng lại là liên minh.

Thần sắc Tiểu Ma Nữ kiên định nói.

Lại nói Trầm Huyễn Ngân rời đi, trở lại chỗ ở, nàng lập tức trở về cung điện của mình, tìm tới Sở Phiền đang tu luyện, Sở Phiền bây giờ cũng đại khái có bộ dáng tiểu hài tử sáu bảy tuổi, bất quá bộ dáng vẫn béo béo như trước.

- Huyễn Ngân tỷ, ngươi sao vội vã tìm ta như thế?

Sở Phiền nghi hoặc nhìn Trầm Huyễn Ngân nói.

- Sở Phiền, hiện tại ta cùng ngươi nói chuyện, ngươi nhất định phải nhớ kỹ! Việc này liên quan đến an nguy ngươi và Thi Vũ!

Trầm Huyễn Ngân hết sức trịnh trọng nói, sau đó lòng bàn tay đột nhiên thêm hai khối Ngọc Phù:

- Thời gian không kịp, hai khối Ngọc Phù, một khối cho ngươi, một khối khác là cho Tiêu Phàm, hiện tại, ta đưa ngươi rời đi!

- Rời đi? Đi nơi nào? Làm sao cùng Tiêu đại ca có quan hệ vậy?

Sở Phiền kinh ngạc nhìn Trầm Huyễn Ngân, một cái liền toát ra liên tiếp nghi vấn.

Mình ở Hồn Tộc đang yên đang lành, làm sao đột nhiên phải rời đi?

- Thời gian không nhiều, ta đưa ngươi rời đi!

Trầm Huyễn Ngân đột nhiên biến sắc, lăng không vạch một cái, hư không đột nhiên vỡ ra một đạo liệt phùng, một cỗ đại lực bọc lấy Sở Phiền, liền hướng bên trong hư không liệt phùng đi.

Một màn này làm Sở Phiền dọa sợ, đồng thời, bên ngoài lại truyền tới một đạo thanh âm:

- Huyễn Ngân có đây không?

Lục Đạo