Vô Thượng Sát Thần

Chương 1260




- Không biết sao?

Nghe được Đại Trưởng Lão nói, ngữ khí Tiêu Phàm cũng biến thành băng lạnh, rất có tư thế ra tay đánh nhau.

Thần sắc Sở Lăng Tiêu lạnh lùng, Tiêu Phàm động thủ hắn tự nhiên không lo lắng, hắn lo lắng là hậu quả đem phụ thân và gia gia Tiêu Phàm giao ra ngoài, đây không phải điều hắn muốn.

Bởi vì phụ thân và gia gia Tiêu Phàm là cơ hội duy nhất có được ngọc bội kia.

Người khác chỉ biết rõ ngọc bội kia có thể gia cố phong ấn, nhưng căn bản không biết ngọc bội kia còn có một loại tác dụngkhác, chỉ là tác dụng chỉ có gia chủ hắn biết rõ mà thôi.

Chờ đã!

Sở Lăng Tiêu đột nhiên trong mắt run lên, ánh mắt trong nháy mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm:

- Nếu như hắn thực sự là con Sở Lăng Vi, ngọc bội kia chẳng phải là có khả năng trên người hắn?

Vừa nãy bởi vì giận trên đầu, Sở Lăng Tiêu không có nghĩ đến nhiều như vậy, nhưng hiện tại lấy lại tinh thần, hắn đột nhiên phát hiện bản thân kém chút bỏ lỡ cơ hội trọng yếu nhất.

- Cũng đúng, thời điểm năm đó bắt lấy Sở Lăng Vi cùng Tiêu Trường Phong mặc dù mang về Sở Linh Nhi, nhưng Sở Linh Nhi chưa chắc là nữ nhi đôi cẩu nam nữ này, có lẽ Sở Linh Nhi chỉ là một vật thay thế!

Sở Lăng Tiêu trong lòng thầm nhủ.

Hắn nghĩ như vậy cũng không có sai, nếu như hắn biết rõ Tiêu Phàm cùng Tiêu Linh Nhi là song bào thai Long Phượng, không biết sẽ có cảm tưởng gì

- Chỉ cần có thể được ngọc bội, coi như hủy Cổ Địa Sở gia thì như thế nào?

Sở Lăng Tiêu kích động trong lòng tới cực điểm, bất quá ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh.

Suy nghĩ này chỉ là trong nháy mắt, Đại Trưởng Lão muốn hắn giao ra phụ thân và gia gia Tiêu Phàm, nhưng hắn mặt ngoài vẫn còn có chút không vui, nhìn Tiêu Phàm nói:

- Đại Trưởng Lão không biết sự tình cha mẹ ngươi, bất quá ngươi nếu thực sự là huynh đệ Sở Linh Nhi, ta ngược lại là biết rõ cha mẹ ngươi ở nơi nào.

- A?

Tiêu Phàm trong mắt lóe qua một sợi tinh quang, trong lòng thầm mắng nói:

- Không biết hắn lại đang có ý đồ gì.

Đám người lại lộ ra vẻ cổ quái, vừa nãy Sở Lăng Tiêu không quen biết cái gì phụ mẫu Tiêu Phàm, hiện tại tại sao lại đột nhiên biết rõ đây?

Sở Lăng Tiêu cũng nhìn ra cảm xúc đám người có chút không thích hợp, lại nói:

- Mẫu thân Sở Linh Nhi chỉ là một hạ nhân Sở gia, năm đó vụng trộm cùng một nam nhân, sinh hài tử, lúc trước Đại Trưởng Lão nhìn đứa nhỏ này có chút đáng thương, liền thu lưu nàng, cũng cho nàng một cái tên.

- Thì ra là thế.

Đám người tựa như sáng tỏ thông suốt, ánh mắt nhìn về phía Đại Trưởng Lão tràn ngập kính nể.

Mà Tiêu Phàm cùng Tiêu Linh Nhi hai người lại khịt mũi coi thường, mẫu thân bọn hắn chỉ là một cái hạ nhân à, Sở Lăng Tiêu thật đúng là nói bậy.

- Sở gia gia chủ, không biết cha mẹ ta ở đâu?

Tiêu Phàm híp hai mắt nói.

Hắn không có cửa phủ định, chỉ cần có thể cứu phụ thân và gia gia, hắn cũng không cùng Sở gia có quan hệ.

Sở Lăng Tiêu nhìn thấy đám người không còn nghi vấn, trên mặt hiện lên ý cười, nói:

- Mẫu thân ngươi bởi vì ngoài ý muốn bỏ mình, về phần phụ thân ngươi, hắn vẫn cho rằng mẫu thân ngươi chết cùng chúng ta có quan hệ, cho nên tìm Sở gia gây phiền phức, giết Sở gia không ít người, bản gia chủ đem hắn nhốt vào thiên lao.

Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng phẫn nộ, một lần lại một lần nói cho bản thân, nhất định phải bình tĩnh.

Cũng chỉ có việc liên quan đến thân bằng hảo hữu cùng an nguy phụ mẫu, Tiêu Phàm mới khó khống chế tâm tình mình, đây là khuyết điểm to lớn nhất.

Bất quá cũng chính là bởi vì như thế, cho dù hóa thành Tu La, hắn cũng là Hữu Tình Tu La, có thể khống chế sát tâm bản thân.

Theo Sở Lăng Tiêu nói, Tiêu Phàm có thể cảm giác được ánh mắt đám người nhìn bản thân, phẫn nộ và khinh thường.

- Nguyên lai chỉ là nhi tử một nô tài Sở gia, còn dám ở nơi này nói khoác mà không biết ngượng.

- Chính là, nếu như không phải gia chủ nhân từ, đoán chừng đã sớm làm thịt hắn, hiện tại hắn chẳng những không cảm kích, ngược lại khắp nơi cùng Sở gia là địch, thực sự là đáng chết!

- Cổ Tộc Sở gia không thể lừa gạt, dù hắn là thiên tài như thế nào cũng không được!

Người Cổ Thành Sở gia đã rục rịch, lửa giận xông thẳng Tiêu Phàm mà đến, lửa giận hàng vạn mà tính tu sĩ ngưng tụ, cho dù là khí thế cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận.

Bất quá Tiêu Phàm vẫn phong khinh vân đạm đứng ở nơi đó, cỗ khí thế kia bị hắn ngăn cản ở ngoài.

- Biểu đệ, xin lỗi!

Lúc này, Sở Vân Bắc cười khổ nhìn Tiêu Phàm, hắn giờ phút này tràn ngập một loại bất lực.

Hắn mặc dù biết rõ Sở Lăng Vi là cô cô hắn, cũng biết rõ Tiêu Linh Nhi là biểu muội hắn, chỉ là bởi vì một mực không có chung đụng cho nên cũng không có quá nhiều tình cảm.

Hơn nữa trước kia hắn chỉ là một thiếu gia ăn chơi, vô luận hắn nói cái gì cũng sẽ không được Sở Lăng Tiêu đặt ở trong lòng, dù là hắn muốn thay Sở Lăng Vi nói chuyện cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Nhưng trong lòng Sở Vân Bắc, hắn vẫn là tán thành quan hệ máu mủ này.

- Việc này không liên quan tới ngươi, từ hiện tại bắt đầu, Sở gia ta chỉ nhận một người là ngươi!

Thanh âm Tiêu Phàm quanh quẩn trong đầu Sở Vân Bắc.

Sau một khắc, Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Sở Vân Bắc cảm thấy toàn thân buông lỏng, tựa như một loại trói buộc biến mất không thấy gì nữa, hắn biết rõ Tiêu Phàm hủy bỏ khống chế tư tưởng đối với hắn.

- Ngươi không sợ ta bại lộ thân phận ngươi?

Sở Vân Bắc truyền âm cho Tiêu Phàm nói, trong mắt lóe ra tinh quang.

- Nếu như ngươi muốn bại lộ thân phận ta, vừa nãy cũng không tất yếu đứng ra.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, Sở Vân Bắc xem như một chút an ủi duy nhất Sở gia cho hắn.

Về phần những người khác, thời điểm Tiêu Phàm nói ra "Sở gia ta chỉ nhận một người ngươi" hắn liền phân rõ giới hạn, coi như không đại khai sát giới, hắn cũng sẽ không theo bọn hắn có bất kỳ quan hệ gì.

Huống chi, việc đã đến nước này, Tiêu Phàm cũng không sợ bại lộ thân phận, nếu như khai chiến, hắn nhất định sẽ bại lộ toàn bộ thực lực.

- Vân Phi, dẫn hắn đi gặp phụ thân.

Sở Lăng Tiêu đột nhiên nhìn về phía Sở Vân Phi nói.

Sở Vân Phi hơi sững sờ, hắn trong lúc nhất thời còn không biết ý tứ Sở Lăng Tiêu, tâm thần thậm chí còn đắm chìm trong khiếp sợ, Tiêu Phàm là biểu đệ hắn, bất quá vẫn gật gật đầu nói:

- Được!

Lập tức lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm một cái, hừ lạnh một tiếng liền hướng lấy nơi xa bay đi.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn mặc dù không tin Sở Lăng Tiêu tốt như vậy, nhưng lập tức cũng đi theo.

- Ta với ngươi đi!

Tiêu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm, hai người song song mà đứng.

- Được, bất quá qua một lúc vô luận phát sinh cái gì, ngươi đều phải nghe ta, thay ta ôm nó.

Tiêu Phàm hết sức trịnh trọng nói, hắn biết rõ Tiêu Linh Nhi lưu ở chỗ này khẳng định càng thêm nguy hiểm, còn không bằng đi theo hắn.

Sau đó đem Tiểu Kim đưa cho Tiêu Linh Nhi, Tiểu Kim gầm nhẹ mấy tiếng, dường như có chút khó chịu.

- Chỉ cần có thể cứu phụ thân, ta cái gì đều nghe ngươi.

Tiêu Linh Nhi không chút do dự nói ra.

Nhìn thấy Tiêu Phàm cùng Tiêu Linh Nhi rời đi, sắc mặt đám người Lăng Ngạo khẽ hơi trầm xuống một cái, lúc này, thanh âm Nhị Trưởng Lão vang lên lần nữa:

- Việc này xong, tất cả mọi người giải tán.

Đám người nào dám phản kháng Nhị Trưởng Lão nói, khí thế cường đại liền làm bọn hắn không thở nổi, đám người nhao nhao rời đi.

Lăng Ngạo đám người người cũng chuẩn bị rời đi, bất quá đã có mấy cỗ khí tức cường đại khóa chặt bọn hắn, mười mấy người hoàn toàn không thể động đậy, ngay cả lời đều nói không ra.

Sau nửa ngày, chờ Tu Sĩ bốn phía rời đi, cỗ áp lực kia mới lặng yên biến mất, Nhị Trưởng Lão lại nói ra:

- Các ngươi cùng lão hủ đi nhận ban thưởng!

- Chúng ta hiện tại chỉ muốn rời Sở gia Cổ Thành, còn mời Trưởng Lão đáp ứng cho chúng ta.

Sắc mặt Lăng Ngạo vô cùng băng lãnh, trong lòng hắn có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt, cho nên nghĩ cũng không nghĩ, Lăng Ngạo liền trực tiếp cự tuyệt.

- Hiện tại không tới phiên các ngươi làm chủ.

Sắc mặt Nhị Trưởng Lão trong nháy mắt âm trầm vô cùng.