Vô Thượng Sát Thần

Chương 1193




Thần sắc Sở Vân Phi phức tạp, trong đầu hắn đang tiến hành giao chiến, hồi lâu mới nói một câu, nói:

- Sở Lân, bắt đầu luyện chế!

- Vâng, Đại Thiếu!

Sở Lân gật đầu, hắn lúc này mới phát hiện mồ hôi sau lưng hắn đã chảy ướt đẫm.

Nếu là bình thường, một nén nhang luyện chế một khỏa Bát Phẩm Đan Dược đỉnh cấp thì Sở Lân không có bất cứ vấn đề gì, nhưng hiện tại áp lực lại rất lớn.

Một khi thất bại, đối với Cổ Thành Sở gia là một đả kích trọng đại, Sở Lân hiện tại đã có chút hối hận, sớm biết thế lúc trước đã không nên đứng ra.

Lấy ra một tôn Luyện Dược Đỉnh, Sở Lân liền bắt đầu luyện hóa, tất cả người Cổ Thành Sở gia đều nín thở ngưng thần, sợ quấy rầy Sở Lân luyện dược.

Nếu như Tiêu Phàm luyện đan, bọn hắn đoán chừng đã sớm sôi trào lên.

Tiêu Phàm từ bên trong Hồn Giới lấy ra một cái ghế bành, thong dong tự tại nằm cách đó không xa, vểnh chân bắt chéo nhìn Sở Lân luyện đan.

Tu sĩ Cổ Thành Sở gia thấy cảnh này thiếu chút nữa thì chửi ầm lên, tiểu tử này đâu phải đang thi đấu, nhất định là đến xem kịch vui.

- Biểu đệ thật đúng là thâm tàng bất lộ.

Phía trên Thiên Thánh Lâu, Sở Vân Bắc quan sát Tiêu Phàm phía dưới, trong lòng cảm khái nói, hắn phát hiện bản thân càng ngày càng nhìn không thấu Tiêu Phàm.

- Không phải ta thâm tàng bất lộ, mà là người Sở gia căn bản không làm gì được.

Đột nhiên, thanh âm Tiêu Phàm vang lên trong đầu Sở Vân Bắc.

Sở Vân Bắc không biết nói gì, trong lòng hắn mặc dù không phục nhưng vẫn không dám nói ra, hắn trong lúc nhất thời quên mất suy nghĩ trong đầu hắn nếu như Tiêu Phàm muốn biết, hắn căn bản không thoát được Tiêu Phàm.

- Đúng rồi, ngươi có biết người tên Sở Linh Nhi ở đâu không?

Thanh âm Tiêu Phàm tiếp tục vang lên.

- Sở Linh Nhi?

Sở Vân Bắc hơi kinh ngạc, trong lòng hắn vẫn còn có chút may mắn. Tiêu Phàm hỏi hắn, chí ít đại biểu Tiêu Phàm không có khống chế tư tưởng cùng xâm phạm riêng tư của hắn.

- Không muốn nói đúng không?

Ngữ khí Tiêu Phàm trong nháy mắt băng lạnh.

- Ta biết.

Sở Vân Bắc vội vàng nói, sự tàn nhẫn của Tiêu Phàm hắn đã được chứng kiến ra.

- Nói, ta phải biết tất cả quan hệ của nàng!

Tiêu Phàm phẫn nộ quát, chờ lần tỷ đấu này kết thúc, hắn liền muốn đi gặp tỷ muội mà bản thân chưa một lần từng thấy mặt.

- Nàng hiện tại đoán chừng không tốt.

Sở Vân Bắc khẽ cắn môi, hít sâu một cái nói:

- Người Cổ Thành Sở gia rất ít có ai biết rõ nàng là nữ nhi cô cô, cho nên ngay từ đầu liền không được người chào đón.

- Nói điểm chính, tất cả thứ kia ta đều đã biết.

Trong giọng nói Tiêu Phàm lộ ra sát ý lạnh như băng, trước đó đọc đến ký ức Sở Vân Bắc, sự tình liên quan tới Sở Linh Nhi hiện tại có chút mơ hồ, sự tình đã qua Tiêu Phàm sớm đã biết rõ.

- Ta cũng rất nhiều năm không thấy nàng, bất quá nàng hình như bị sung làm Dược Nô Thần Dược Các!

Sở Vân Bắc không chút do dự hồi đáp.

- Dược Nô?

Ngữ khí Tiêu Phàm rất lạnh, thậm chí sắc mặt hắn đều có chút biến hóa, Sở Vân Phi vừa lúc bắt được một màn này, còn tưởng rằng Tiêu Phàm là đang sợ hãi.

- Sở gia thực rất tốt!

Thanh âm Tiêu Phàm mang theo sát khí nặng nề vang lên trong đầu Sở Vân Bắc, âm thanh lạnh lùng nói:

- Trở về mang ta đi Thần Dược Các.

- Được.

Sở Vân Bắc nào dám phản kháng, không chút do dự đáp ứng, sau đó ngẫm lại lại nói:

- Đúng rồi biểu đệ, còn có một việc ta phải nói cho ngươi.

- Chuyện gì?

- Cũng là liên quan tới Sở Linh Nhi, mấy tháng trước ta nghe cha ta trong lúc vô tình nói một câu, lần này Vạn Thánh Dược Điển cố ý mời mấy đại gia tộc khác chính là muốn liên thủ cùng với mấy đại gia tộc khác.

Bởi vậy, cha ta chuẩn bị đem Sở Linh Nhi gả cho người mấy đại gia tộc kia, hiện tại Độc Cô Mạc Trắc chết, có khả năng nhất chính là Lăng Ngạo cùng Mộ Dung Lãng Trần.

Sở Vân Bắc một hơi đem sự tình bản thân biết rõ nói cho Tiêu Phàm.

- Ta biết.

Tiêu Phàm lạnh lùng nói ra mấy chữ, sau đó rốt cuộc không có bất kỳ âm thanh gì.

Sở Vân Bắc buông lỏng một hơi, vừa nãy hắn cảm giác bản thân đại chiến một trận, Sở Nghiên một bên hỏi:

- Nhị Thiếu, ngươi làm sao vậy?

- Không có việc gì.

Sở Vân Bắc khoát tay một cái nói, vừa nãy thanh âm Tiêu Phàm trở về đung đưa trong đầu hắn, cho nên Sở Nghiên bọn hắn tự nhiên là không rõ ràng.

Sắc mặt Tiêu Phàm trước Thiên Thánh Lâu không phải rất dễ nhìn, trên người phóng sát ý như có như không, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Sở Linh Nhi lại bị Sở gia sung làm Dược Nô.

Dược Nô, Tiêu Phàm cũng không tận mắt thấy Dược Nô sinh hoạt thế nào, nhưng lúc trước hắn cũng đã gặp qua Viện Trưởng Lục Vũ Thần Phong Học Viện, đơn giản không phải sinh hoạt của người.

Nếu như không phải gặp được Tiêu Phàm, Lục Vũ đoán chừng bây giờ đã sống không bằng chết.

Vừa nghĩ tới Sở Linh Nhi cũng có thể như Lục Vũ trước kia, tâm Tiêu Phàm liền giống như đao cắt.

Phụ mẫu Tiêu Phàm vì bảo vệ hắn, lại để cho tỷ muội Sở Linh Nhi thay thế hắn, Tiêu Phàm không biết, nếu như Sở Linh Nhi biết rõ chuyện này sẽ suy nghĩ như thế nào.

Nhưng nếu như đổi lại là bản thân Tiêu Phàm, hắn sẽ rất khó tiếp nhận, cho nên, vô luận như thế nào, hắn đều phải cứu tỷ muội ra.

Đồng thời, Tiêu Phàm cũng hận thấu xương đối với Sở Lăng Tiêu, để Sở Linh Nhi thành Dược Nô không nói, vậy mà còn muốn để Sở Linh Nhi gả cho Cổ Tộc khác, trở thành công cụ thông gia.

- Sở Lăng Tiêu, ta thực sự muốn nhìn xem ngươi có bộ dáng gì, tâm tư ngươi đến cùng là như thế nào.

Trong lòng Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.

Giờ phút này, trong lòng Tiêu Phàm nổi lên sát tâm, sát ý đáng sợ từ trên người hắn chậm rãi nở rộ, lấy Tiêu Phàm làm trung tâm, bên trong phạm vi mấy trượng đông kết thành hàn băng.

Bên trên Thiên Thánh Lâu, Sở Vân Bắc nhìn thấy quanh thân Tiêu Phàm sát ý lạnh như băng, sắc mặt hơi đổi một chút, chẳng lẽ Tiêu Phàm hiện tại liền chuẩn bị trở mặt?

- Hả?

Sở Vân Phi cũng đề phòng nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, trên người Tiêu Phàm phát ra sát ý làm hắn có chút hãi hùng khiếp vía.

Cũng may sát ý tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, những người khác cũng không có phát hiện, Sở Vân Phi cũng coi là mình mờ mắt.

Hít sâu một cái, Tiêu Phàm bình tĩnh suy nghĩ, hiện tại muốn làm chính là hung hăng đánh mặt Sở gia, đem tôn nghiêm bọn hắn dẫm đến vỡ nát.

Tiêu Phàm rất muốn biết rõ lúc đại nhi tử Sở Vân Phi của Sở Lăng Tiêu quỳ gối bên dưới Thiên Thánh Lâu ba ngày ba đêm, hô to Sở gia không mạnh như vậy, Sở Lăng Tiêu sẽ nghĩ như thế nào.

Lấy thực lực Tiêu Phàm hiện tại, chỉ cần là Chiến Thánh cảnh sơ kỳ hắn liền không có bất kỳ cố kỵ nào, cho nên hắn mới dám không kiêng nể gì như thế.

Hắn muốn nói cho Sở gia, tra tấn cha mẹ của hắn là sai lầm cỡ nào, Tiêu Phàm hắn hiện tại đã bắt đầu báo thù.

Thời gian một nén nhang rất nhanh liền đi qua, đám người hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập, bọn hắn khẩn trương tới cực điểm.

Nếu như Sở Lân chưa từng luyện chế ra Bát Phẩm đỉnh cấp Đan Dược, ván này chính là thế hoà không phân thắng bại, Tiêu Phàm đã ở thế bất bại.

- Oanh!

Đột nhiên, một tiếng nổ vang, chỉ thấy Luyện Dược Đỉnh cực đại oanh một tiếng nổ tung, vô số mảnh vỡ bắn ra tứ phương, hư không phát ra từng tiếng xé gió, đó là thanh âm mảnh vỡ Luyện Dược Đỉnh cùng không khí ma sát phát ra.

Một cỗ khí lãng hung mãnh từ miệng đỉnh Luyện Dược Đỉnh phóng hướng chân trời, hỏa diễm cuồng bạo quét sạch bốn phương tám hướng, không ít tu sĩ cách nhau khá gần trực tiếp bị cỗ hỏa diễm bao phủ, hét thảm truyền ra liền biến thành tro bụi.

- Nổ lô?

Rất nhiều người lên tiếng kinh hô, thanh âm bên trong tràn ngập tuyệt vọng, sắc mặt mặt xám như tro.

Ván này nếu như thất bại, Tiêu Phàm đã đứng ở thế bất bại, áp lực Cổ Thành Sở gia không phải lớn bình thường.