Vô Thượng Sát Thần

Chương 1186




Chiến ý trong mắt Tiêu Phàm hiển hiện, từ khi tu luyện đến nay, tu sĩ cùng giai còn chưa bao giờ có người khiến hắn bị thương nặng như vậy, Sở Vân Phi tuyệt đối là kẻ thứ nhất.

Hơn nữa, Sở Vân Phi dù là biết rõ ngăn không được một kích kia của Tiêu Phàm, hắn cũng không có vi phạm hứa hẹn, vẫn áp chế tu vi bản thân, điều này khiến Tiêu Phàm không khỏi xem trọng đối với hắn vài lần.

Nếu đổi lại một người khác, đoán chừng đã sớm sử dụng thực lực Chiến Thánh hậu kỳ giết hắn.

Đồng dạng, Sở Vân Phi cũng như thế, người khác có thể làm bị thương hắn, Tiêu Phàm cũng là kẻ thứ nhất, chẳng biết tại sao, hắn hiện tại không muốn Tiêu Phàm chết như vậy.

Hắn phát hiện, trong chiến đấu mới có thể tăng sức chiến đấu bản thân nhanh nhất, hắn cần đối thủ như Tiêu Phàm.

Hai người xa xa tương vọng, trong lúc nhất thời ai cũng không có động thủ, nhưng phía dưới đã sớm sôi trào lên.

- Kiếm Hồng Trần vậy mà không chết? Hắn vậy mà từ dưới tay Sở Đại Thiếu sống sót, hơn nữa còn làm bị thương Sở Đại Thiếu!

- Lại một Yêu Nghiệt sinh ra!

- Có vẻ như từ khi bắt đầu, hai người đều không có thi triển ra Thánh Vực, cũng không có triệu hoán lực lượng Chiến Hồn, nếu như hai người toàn lực ứng phó mà nói thì sẽ như thế nào?

- Ta biết một tin tức, thánh bảng Chiến Thần Điện mở ra, lấy thực lực bọn hắn, đoán chừng có cơ hội tranh đoạt mười vị trí đầu.

- Mười vị trí đầu rất khó khăn, ta nghe nói lần này thánh bảng không chỉ có tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục cạnh tranh, hơn nữa tu sĩ Thần Kiếp Chi Địa cũng có thể tham gia!

- Thần Kiếp Chi Địa?

Đám người si ngốc nhìn qua Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi, bọn hắn đều kinh hãi thực lực khủng bố của hai người, những người kia ngay từ đầu cho rằng Tiêu Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ người, tất cả đều ngậm miệng lại.

Vừa nói đến thánh bảng cùng Thần Kiếp Chi Địa, thanh âm hít khí vang lên toàn trường, bất quá cũng không ít người lộ ra vẻ kích động.

Đám người nhìn qua Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong nồng đậm, bọn hắn rất hi vọng hai người phân một cái cao thấp, nhìn xem ai có thể cười đến cuối cùng.

Bất quá, làm bọn hắn thất vọng là hai người ai cũng không có động thủ.

Thời gian một hơi một hơi trôi qua, hồi lâu, Sở Vân Phi rốt cục đứng dậy, hắn không có tiếp tục xuất thủ, ngược lại nhìn về phía Tiêu Phàm hết sức trịnh trọng nói:

- Ngươi nếu gia nhập Sở gia, sự tình Độc Cô gia tộc ta thay ngươi giải quyết.

Thanh âm không lớn lại truyền khắp toàn trường, đám người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Rất nhiều người biết rõ sự tình Tiêu Phàm giết Độc Cô Mạc Trắc, bọn hắn không nghĩ tới Sở Vân Phi vậy mà ngay trước mặt nhiều người như vậy hướng Tiêu Phàm duỗi ra cành ô liu, dù là bốc lên phong hiểm đối địch với Độc Cô gia tộc.

Phải biết, Sở Vân Phi chính là người thừa kế duy nhất gia chủ Sở gia, hắn nói chuyện thế có thể đại biểu cho Sở gia.

Chẳng qua là khi bọn hắn nghĩ đến thực lực và thiên phú Tiêu Phàm cũng liền thoải mái, một kẻ có thể so với nhân vật Thập Đại Yêu Nghiệt, coi như Độc Cô gia tộc đối địch với phong hiểm thì như thế nào?

Một khi Tiêu Phàm đột phá Chiến Thánh đỉnh phong, chỗ tốt mang cho Sở gia sẽ rất lớn, đến thời điểm đó, cho dù Độc Cô gia tộc cũng không làm gì được Tiêu Phàm.

Hơn nữa, Tiêu Phàm bây giờ đã là Chiến Thánh trung kỳ, đột phá Chiến Thánh đỉnh phong đoán chừng cũng không cần bao lâu, bỏ ra không nhiều, hồi báo cũng rất nhanh, Sở gia cớ sao mà không làm đây?

Ánh mắt rất nhiều người nhao nhao rơi vào trên người Tiêu Phàm, không ít người càng vểnh tai lên, cẩn thận nhìn chằm chằm, muốn trước tiên biết rõ đáp án Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm chỗ nào không biết ý nghĩ Sở Vân Phi, đối với Sở Vân Phi, hắn xác thực lau mắt mà nhìn, nhưng đối với Sở gia, Tiêu Phàm vẫn không có bất kỳ hảo cảm nào.

- Ta không hứng thú.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc nói ra mấy chữ.

Ta không hứng thú!

Nghe được bốn chữ này, đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, khi bọn hắn nhìn đến, Tiêu Phàm nhất định sẽ không chút do dự đáp ứng Sở Vân Phi, thậm chí sẽ cho thấy thành ý bản thân đối với Sở gia.

Bọn hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, tối đa cũng là Tiêu Phàm có chút cốt khí cố ý nâng lên thân phận bản thân, nói thêm mấy cái yêu cầu mà thôi.

Nhưng bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà sẽ cự tuyệt, mà lý do chỉ là hắn không hứng thú!

Gia nhập Sở gia chẳng lẽ còn cần hứng thú sao? Đây chính là Sở Vân Phi mời a, hắn vậy mà trực tiếp nói không hứng thú!

- Tiểu tử này thực mẹ nó quá phách lối! Thực coi mình là Chiến Thần hay sao?

Đám người lên tiếng kinh hô, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, có chút không thể nào hiểu được.

- Thiếu Chủ!

Dịch Bằng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, sắc mặt trắng bệch vô cùng, đây chính là Sở gia mời đó, Tiêu Phàm vậy mà thực cự tuyệt, hắn trước đó còn tưởng rằng Tiêu Phàm chỉ là nói một chút mà thôi. Phải biết, hậu quả cự tuyệt Sở Vân Phi không phải người bình thường có thể tiếp nhận.

Nếu như ở bên ngoài cũng không sao cả, nhưng nơi này chính là Cổ Thành Sở gia, coi như Tiêu Phàm lợi hại thì như thế nào cũng chạy không thoát không được lòng bàn tay Sở gia.

- Ta biết hắn sẽ cự tuyệt.

Sở Vân Bắc cười khổ một tiếng, hắn trước đó còn ôm một tia hi vọng, đáng tiếc cuối cùng lại làm hắn thất vọng.

Sắc mặt Sở Vân Phi âm trầm vô cùng, hắn cũng nghĩ Tiêu Phàm sẽ cự tuyệt, nhưng hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm sẽ khinh thường như thế, vẻn vẹn không hứng thú mà thôi.

Đây chính là tương đương với ngay trước mặt nhiều người như vậy đánh vào mặt Sở Vân Phi hắn a, khiến trong lòng hắn bình tĩnh như thế nào.

- Ngươi được lắm, so với ta tưởng tượng con phách lối hơn, nếu như chỉ luận thực lực, ngươi quả thật có vốn liếng.

Hồi lâu, Sở Vân Phi lúc này mới nói ra một câu:

- Nhưng nơi này là Cổ Thành Sở gia, vô luận phương diện nào đều có khối người có thể nghiền ép ngươi!

- Như thế sao, nhưng ta không cho rằng như vậy.

Thần sắc Tiêu Phàm vẫn rất bình tĩnh, sau đó ánh mắt đạm mạc liếc nhìn phía dưới, đám người hơi sững sờ, không biết Tiêu Phàm có ý gì.

- Sở Đại Thiếu nói, vô luận phương diện nào có khối người có thể nghiền ép ta, Kiếm mỗ bất tài, phàm là người dưới hai mươi bốn tuổi, vô luận là thực lực hay là luyện đan, có thể nghiền ép ta liền coi như ta thua, Cổ Thành Sở gia có một người tính một người.

Lời nói Tiêu Phàm băng lãnh quanh quẩn hư không, thật lâu không dứt.

- Hítttt!

Tiêu Phàm cứng rắn nói ra, thanh âm bốn phía hít một hơi lãnh khí vang lên, ngay sau đó, toàn trường triệt để sôi trào lên.

- Tiểu tử này thật đúng là cuồng vọng, đây coi như là khiêu khích toàn thành sao?

- Khác không nói, chính là hắn dám khiêu khích toàn thành, thật không có người có thể thắng hắn, chí ít lão tử là không dám khiêu khích toàn thành.

- Mẹ con chim, tiểu gia muốn khiêu chiến hắn, tự cho là cùng Sở Đại Thiếu bất phân thắng bại liền tự cho là đúng, đó là Sở Đại Thiếu áp chế tu vi, bằng không mà nói một kiếm liền có thể làm thịt hắn.

- Tiểu gia bất tài, vừa vặn hai mươi bốn tuổi, hiện tại đã là Bát Phẩm Luyện Dược Sư, ta muốn cùng ngươi quyết đấu!

... Nghe thấy Tiêu Phàm nói, tu sĩ bốn phía Thiên Thánh Lâu lập tức lòng đầy căm phẫn, bọn hắn thân làm người Cổ Thành Sở gia tự có kiêu ngạo bọn hắn.

Tiêu Phàm chỉ là một kẻ ngoại lai mà thôi, dám khiêu khích Cổ Thành Sở gia, việc này nào chỉ là phách lối, mà là hung hăng đánh mặt Cổ Thành Sở gia.

Chỉ cần là người Cổ Thành Sở gia liền không có khả năng chịu đựng được khẩu khí này, rất nhiều người phẫn nộ nhìn chăm chú Tiêu Phàm, thiếu chút nữa thì xông lên.

Mấy người Sở Vân Bắc cùng Dịch Bằng cũng hoàn toàn mắt trợn tròn, Tiêu Phàm cuồng vọng vượt qua bọn hắn tưởng tượng.

- Kiếm Hồng Trần, ngươi là gây thù với Cổ Thành Sở gia sao?

Sở Vân Phi lửa giận cũng nhảy lên tới cực điểm, ngay từ đầu hắn còn tiếc tài chi tâm, nhưng hiện tại hắn phát hiện Tiêu Phàm đơn giản cuồng vọng đến không biên giới.

- Ta chỉ là nói sự thật mà thôi!

Thần tình Tiêu Phàm lạnh nhạt nói.

Nghe nói như thế, những người khác càng thêm phẫn nộ, chỉ là nói sự thật mà thôi, bây giờ còn chưa có ai so ngươi liền cho rằng tất cả mọi người trẻ tuổi một đời Cổ Thành Sở gia không bằng ngươi?

Cuồng vọng, phách lối, bá đạo, những từ ngữ này đều không đủ để hình dung Tiêu Phàm giờ phút này.

Lục Đạo