Vô Thượng Sát Thần

Chương 1184




Cửa phòng mở ra, ở cửa ra vào xuất hiện một đạo thân ảnh áo bào đen, tư thế hiên ngang, lạnh lùng vô cùng, trên người tản ra một cỗ khí tức siêu phàm thoát tục.

Hai tay hắn vác lập, không chút hoang mang đi ra, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai.

- Thiếu Chủ.

Nhìn thấy Tiêu Phàm, Dịch Bằng cung kính thi lễ, trên mặt lóe qua vẻ vui mừng, sau đó vội vàng lui sang một bên.

- Ngươi chính là Kiếm Hồng Trần?

Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, thanh âm Sở Vân Phi lạnh như băng vang lên, trong giọng nói ẩn chứa sát khí nhàn nhạt.

Hắn thực sự nghĩ không ra người này lại có thể giết chết Độc Cô Mạc Trắc, hơn nữa còn để Sở Vân Bắc biến hóa to lớn như thế.

Đánh giá Tiêu Phàm, Sở Vân Phi tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra tu vi Tiêu Phàm, bởi vì vừa mới đột phá Chiến Thánh trung kỳ, khí tức Hồn Lực trên người còn không ổn định.

Nói cách khác, Tiêu Phàm trước đó giết chết Độc Cô Mạc Trắc chỉ là Chiến Thánh sơ kỳ mà thôi.

- Sở Vân Phi?

Tiêu Phàm thản nhiên nói, hắn đọc ký ức Sở Vân Bắc, đối với Sở Vân Phi một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, hắn vẫn có chút ấn tượng.

Cảm thụ đến khí thế trên người Sở Vân Phi, trong lòng Tiêu Phàm hơi hơi ngưng tụ.

- Một kẻ từ bên ngoài đến vậy mà cũng biết ta?

Sở Vân Phi hơi hơi ngoài ý muốn, hắn có vẻ như đối với Tiêu Phàm cảm thấy hứng thú hơn:

- Lấy tu vi Chiến Thánh sơ kỳ giết chết tu vi Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, nếu như ngươi giết chết là những người khác, Sở gia ta chắc chắn để ngươi gia nhập, đáng tiếc...

- Đáng tiếc ta giết chết là Độc Cô Mạc Trắc và tu sĩ Độc Cô gia tộc Chiến Thánh hậu kỳ.

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Sở Vân Phi, không có mảy may e ngại.

- Không sai, nhìn ngươi coi như một người thức thời.

Sở Vân Phi hờ hững cười một tiếng, dù Tiêu Phàm thiên phú bất phàm hắn cũng không dự định buông tha Tiêu Phàm.

Muốn dập tắt lửa giận Độc Cô gia tộc, Tiêu Phàm là nhất định phải chết, thậm chí Sở gia hắn còn phải bỏ ra đại giới cực lớn.

- Ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù Sở gia để cho ta gia nhập, ta cũng chưa chắc sẽ gia nhập?

Tiêu Phàm thản nhiên nói, Sở Vân Phi thật đúng là vô cùng tự tin.

Bất quá nói trở lại, Sở Vân Phi tự tin cũng là có đạo lý, đổi lại là những người khác, Sở gia duỗi ra cành ô liu, đoán chừng còn không có ai cự tuyệt.

Nhìn thấy Sở Vân Phi, Tiêu Phàm cũng không khỏi nghĩ tới Sở Khinh Cuồng, năm đó Sở Khinh Cuồng cũng là hạng người khinh cuồng bá đạo, nhưng mà theo thời gian đưa đẩy, Tiêu Phàm mạnh mẽ hơn Sở Khinh Cuồng quá nhiều.

- Sở Khinh Cuồng bị lão sư dùng Truyền Tống Trận đưa đi, không biết đã đến nơi nào.

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Sở Khinh Cuồng không có khả năng đột phá Chiến Thánh cảnh, dù sao hắn chỉ là nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn Đế Lân Kiếm.

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Sở Vân Phi mị mị hai mắt, trong lòng thập phần khó chịu, cười lạnh nói:

- Theo ngươi nói, ngươi còn chuẩn bị cự tuyệt gia nhập Sở gia?

- Cũng không phải là cự tuyệt hay không cự tuyệt, mà là gia nhập Sở gia đối với ta không có bất kỳ chỗ tốt, Sở gia không có thứ gì để dạy ta.

Tiêu Phàm nhún nhún vai, lơ đễnh nói.

Sở gia không có thứ gì dạy ta!

Tiêu Phàm bình thản nói lại tựa như một đạo kinh lôi vang vọng bên tai đám người Sở Vân Phi, Dịch Bằng cùng Sở Nghiên bọn hắn kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.

Ngay cả mấy tu sĩ Chiến Thánh cảnh đỉnh phong nơi xa cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tất cả đều bị lời nói Tiêu Phàm làm cho chấn kinh.

Đây là phách lối cùng cuồng vọng, Sở gia dù sao cũng là Cổ Tộc, hơn nữa còn là Luyện Dược Thế Gia ngàn năm, trên đời này thật đúng là có rất ít người Sở gia không thể dạy.

Nhưng mà người Sở gia kiêu ngạo, trong miệng Tiêu Phàm lại chẳng thèm ngó tới, thậm chí trực tiếp phủ định, điều này khiến trong lòng Sở Vân Phi không thể bình tĩnh.

Chỉ có Sở Vân Bắc lộ ra vẻ cười khổ, hắn biết rõ Tiêu Phàm cũng không phải là cuồng vọng, mà là nói một cái sự thật mà thôi.

Tiêu Phàm bằng chừng ấy tuổi liền đã là Chiến Thánh trung kỳ, hơn nữa còn là Bát Phẩm Luyện Dược Sư cùng Hồn Điêu Sư cấp Tông Sư.

Chủ yếu nhất hắn còn là Tu La Điện Chủ, có được Tu La Truyền Thừa, Sở gia quả thật không có cái gì có thể dạy hắn.

- Không có gì có thể dạy ngươi? Thật đúng là cuồng vọng, hiện tại ta liền dạy ngươi!

Sở Vân Phi rốt cục giận.

Nguyên bản hắn còn có một tia tiếc tài chi tâm, nhưng hiện tại, Tiêu Phàm cho hắn cảm giác chỉ có cuồng vọng, gia hỏa này không nhìn hắn một cái, thật đúng là quá tự cho là đúng.

Khí thế bá đạo trên người hắn phát ra, hư không dường như bắt đầu vặn vẹo, khí thế so với trước đó ứng phó Sở Vân Bắc của hắn đã cường đại mấy lần.

- Quả nhiên không hổ là Thập Đại Yêu Nghiệt, khí thế kia ngay cả lão hủ đều than thở không bằng.

Nơi xa, một lão già thở dài một hơi thật sâu.

- Bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, giang sơn đời nào cũng có tài tử.

Mấy lão giả khác cũng gật gật đầu.

Tu vi bọn hắn đã chạy tới điểm cuối cùng, mà Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi bọn hắn mới chỉ cất bước, bằng chừng ấy tuổi liền đột phá đến Chiến Thánh cảnh trung hậu kỳ, tương lai vô cùng có khả năng trùng kích Chiến Thần cảnh trong truyền thuyết.

Cảm thụ khí thế trên người Sở Vân Phi, Tiêu Phàm cau mày một cái, Sở Vân Phi rõ ràng chỉ có Chiến Thánh cảnh hậu kỳ nhưng khí thế lại không kém hơn Tư Không Vũ bao nhiêu, quả nhiên không hổ là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt.

Tiêu Phàm lấy Tu La Kiếm, kiếm khí sắc bén từ trên người hắn tản ra, hắn cũng rất muốn biết thực lực một trong Thập Đại Yêu Nghiệt Sở Vân Phi đến cùng như thế nào.

- Toàn bộ đời bên cùng tuổi một trong Cổ Thành Sở gia, ngươi là kẻ duy nhất dám ở trước mặt ta rút kiếm, không thể không thừa nhận, ngươi can đảm lắm.

Sở Vân Phi hờ hững nhìn Tiêu Phàm.

- Thực lực cũng không phải dựa vào mồm mép.

Tiêu Phàm lạnh nhạt nói, trong lòng hắn vô cùng ngưng trọng.

- Ha ha, ngươi nói không sai, Sở mỗ cũng không lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi vừa mới đột phá Chiến Thánh trung kỳ, ta liền áp chế ở Chiến Thánh cảnh trung kỳ đánh với ngươi một trận, để ngươi cam tâm tình nguyện bại.

Sở Vân Phi tùy tiện cười một tiếng.

Vừa dứt lời, Sở Vân Phi một quyền bá đạo hướng về Tiêu Phàm đánh tới, mang theo một cỗ hỏa diễm Thiên Địa Chi Ý hung mãnh, nóng rực vô cùng.

Tiêu Phàm gầm thét một tiếng, một đạo kiếm xẹt cầu vồng qua chân trời, trong phút chốc liền xuất hiện ở trước người Sở Vân Phi, quyền cương hỏa diễm của Sở Vân Phi như giấy mỏng bị một kiếm Tiêu Phàm mở ra.

Sở Vân Phi biến sắc, lách mình hướng về bên ngoài tầng thứ chín Thiên Thánh Lâu bay đi, thực lực Tiêu Phàm hiển nhiên vượt qua hắn dự liệu, kiếm mang kia quá sắc bén.

- Dám đi ra đánh một trận không?

Sở Vân Phi để lại một câu nói, liền bắn ra ngoài tầng thứ chín, xuất hiện ở bên ngoài Thiên Thánh Lâu.

- Có gì không dám?

Tiêu Phàm mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, khóe miệng hơi hơi giương lên, thân thể như một đạo lưu quang, không chút do dự cùng đi lên.

Mấy lão giả Chiến Thánh cảnh đỉnh phong vội vàng đi đến trên hành lang tầng thứ chín ngắm nhìn hai người nơi xa.

- Dìu ta lên!

Sở Vân Bắc hét lớn, hắn cũng rất muốn biết rõ ranh giới cuối cùng Tiêu Phàm ở đâu, có thể trên tay Sở Vân Phi kiên trì bao lâu.

Mấy người Sở Nghiên vội vàng vịn Sở Vân Bắc đi tới hành lang, vẻ mặt mấy người nghiêm túc vô cùng.

Trong mắt Dịch Bằng càng lộ ra vẻ lo lắng, nếu như Tiêu Phàm chết, Dịch Bằng hắn khẳng định cũng sẽ bị giận chó đánh mèo, thậm chí toàn bộ Dịch gia đều bị xui xẻo, đây không phải hắn muốn nhìn thấy.

Mặc dù Tiêu Phàm cho hắn một loại cảm giác thâm bất khả trắc, nhưng Sở Vân Phi là ai, Cổ Thành Sở gia ai cũng rõ ràng, đây chính là Thập Đại Yêu Nghiệt, Tiêu Phàm có thể là đối thủ sao?

Lục Đạo