Vô Thượng Sát Thần

Chương 1098




Hi vọng đời sau có thể bình thường một chút!

Tiêu Phàm bình thản nói quanh quẩn bên tai đám người, khóe miệng đám người giật một cái, Tiêu Phàm thật đúng là người khó chơi, bất quá lời này cũng không sai, ai kêu Diêm La Tử bất nam bất nữ đây.

Tiêu Phàm đưa tay vung lên, thi thể Diêm La Tử đột nhiên hóa thành từng khối băng điêu vỡ vụn, rơi đầy đất.

Nguyên bản Tiêu Phàm có thể giết chết Diêm La Tử, thậm chí có thể hảo hảo tra tấn hắn một chút, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng Mộ Dung Tuyết, Tiêu Phàm lại đổi ý nghĩ.

Nếu như Diêm La Tử có thể làm cho Mộ Dung Tuyết tỉnh lại, đó cũng coi là lợi dụng phề vật.

Không biết Diêm La Tử biết rõ ý nghĩ trong lòng Tiêu Phàm có thể h tức giận sống lạiay không, lại lựa chọn một loại kiểu chết, hoặc là dứt khoát tự sát?

- Công tử, cứu chúng ta.

Đột nhiên, một tiếng kêu to đem tâm thần đám người kéo trở về, lại nhìn thấy mấy đạo thân ảnh nhanh chóng hướng bọn hắn bên này.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại, một cái liền nhận ra mấy người, chính là Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình, mở miệng nói chuyện lại là Ngọc Diện Vô Tình.

Phong Lang bọn hắn nghi hoặc nhìn bốn phía, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Tiêu Phàm đều là vẻ quái dị, chẳng lẽ bọn họ là đang gọi Tiêu Phàm?

Bất quá có vẻ như trừ Tiêu Phàm cũng không ai có thể cứu bọn hắn, chỉ là Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly không phải Diêm La Phủ à, làm sao kêu Tiêu Phàm là công tử?

Bọn hắn tự nhiên không biết, Tiêu Phàm sớm tại Sát Vương Thí Luyện cũng đã bắt đầu khảo nghiệm bọn hắn, bất quá Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly hai người không cam tâm thần phục Tiêu Phàm mà thôi.

Thẳng đến hiện tại, bọn hắn đã không còn đường đi, người ở đây chỉ có Tiêu Phàm có thể cứu bọn hắn.

- Mọi người cẩn thận một chút.

Tiêu Phàm để lại một câu nói liền biến mất tại chỗ, Phong Lang bọn hắn nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía bọn Lạc Vũ Lạc.

Trừ Khô Lâu, còn có thể uy hiếp được tính mạng bọn họ cũng chỉ có Lạc Vũ Lạc bọn hắn.

- A, vừa rồi những Khô Lâu đó vì cái gì không có tới gần công tử, hiện tại sao lại nhào lên?

Ảnh Phong đột nhiên kêu lên.

- Có lẽ nguyên nhân bởi vì công tử là Tu La Điện Chủ.

Phong Lang hít sâu một cái nói, đám người gật gật đầu, Phong Lang trong mắt lóe lên vẻ kiên định, tựa như quyết định, trong lòng nghĩ thầm:

- Việc này qua đi, ta cũng nên đem chuyện này nói cho công tử.

- Tu La Điện Chủ, để cho ta thử xem ngươi đến cùng có bao nhiêu cân lượng.

Cách đó không xa truyền đến một tiếng tiếng cuồng tiếu, Tư Không Tàng Kiếm nhìn Tiêu Phàm đánh tới, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

Sau đó dưới chân hắn hung hăng đạp mạnh, trên người ẩn ẩn truyền đến một trận long ngâm, quanh thân hắn tản ra một cỗ lực lượngcực kỳ cuồng dã bá đạo.

Vẻn vẹn chỉ là lực lượng liền để hư không ầm ầm không dứt, Khô Lâu xung quanh hắn toàn bộ nổ tung, mặt đất vỡ ra một đạo to lớn liệt phùng.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, khí thế trên người Tư Không Tàng Kiếm làm hắn kinh hãi không thôi, cỗ lực lượng này dù là cùng giai lấy nhục thân và lực lượng của Chiến Thiên Long cùng Lôi Hạo cũng xa xa không bằng.

- Người Chiến Thần Điện quả nhiên khác nhau.

Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một loại cảm giác chờ mong, trường bào cuồn cuộn mà động, không có bất kỳ cái gì e ngại, thờ ơ đứng ở đó.

- Dám không nhìn ta? Ta đây một quyền là năm đầu Long Tượng chi lực, cho dù Chiến Thánh trung kỳ cũng chọi cứng không được, dám khinh thường ta, chết liền là ngươi.

Trong lòng Tư Không Tàng Kiếm vô cùng phẫn nộ, quang mang toàn thân hắn càng tăng lên.

Mắt thấy Tư Không Tàng Kiếm sắp tới gần, Tiêu Phàm rốt cục động, hắn bước chân đạp mạnh, đại địa đều bỗng nhiên rung động một cái, một cỗ cảm giác nặng nề từ trên người hắn bộc phát ra.

Nếu như Tư Không Tàng Kiếm là một đầu Man Long, bá đạo hung mãnh mà nói, Tiêu Phàm liền tựa như một tòa cự nhạc, nặng nề bàng bạc.

- Cút trở về!

Tiêu Phàm một quyền giống như sao băng nổ tung ra, đón lấy nắm đấm Tư Không Tàng Kiếm.

- Oanh!

Cường nhân rốt cục đụng vào cùng một chỗ, tiếng vang đáng sợ rung động hư không, từng đạo chùm sáng sắc bén từ giữa nắm đấm hai người bắn ra, hư không đều bị cắt đứt.

Hồn Lực phong bạo, từng làn sóng tuông ra bốn phương tám hướng, tất cả Khô Lâu xung quanh đều nổ tung, hóa thành bột mịn tiêu tán tại hư không.

Cho dù đám Phong Lang cách xa vài chục trượng cũng không chịu nổi cỗ phong bạo này, cũng may những Khô Lâu đó càng thêm không chịu được, nhao nhao nổ tung, bọn hắn cũng thanh nhàn một chút.

Cái quá trình này kéo dài tầm mười tức thời gian, hai đạo thân ảnh vừa chạm vào tức mở, nhao nhao lui ra phía sau mấy chục trượng.

- Ha ha không sai, lại có thể một quyền ngăn cản được năm thành khí lực, nể tình ngươi thiên phú không tồi, chỉ cần ngươi thần phục ta, ta có thể không giết ngươi.

Tư Không Tàng Kiếm cười ha ha một tiếng, ánh mắt quét về phía Tiêu Phàm, trong mắt đều là ngạo khí.

Trong mắt hắn, cho dù Tu La Điện Chủ thì như thế nào, một Chiến Thánh cảnh sơ kỳ mà thôi, mặc dù coi như tuổi trẻ nhưng tại Chiến Thần Điện, người như vậy nắm một bó to.

Nguyên bản hắn còn tưởng rằng Tu La Điện Chủ sẽ cường đại như thế nào, nhưng hiện tại nhìn đến, cũng không gì hơn cái này, liền năm thành lực lượng bản thân mới miễn cưỡng đón lấy.

Đương nhiên, dạng thực lực này ở Thánh Thành mà nói đã rất không tệ, nếu như Tiêu Phàm nguyện ý thần phục, hắn ngược lại nguyện ý thả Tiêu Phàm một ngựa.

Vừa nghĩ tới đường đường Tu La Điện Điện Chủ muốn thần phục bản thân, Tư Không Tàng Kiếm trong lòng liền cười ha hả, đây là bao nhiêu người muốn làm nhưng lại làm không được, hôm nay liền bị hắn làm thành.

- Ngươi bên trong có phải có bệnh hay không?

Tiêu Phàm chỉ chỉ đầu mình, cổ quái nhìn Tư Không Tàng Kiếm.

Người tự ngạo hắn gặp qua không ít, Vô Song Thánh Thành đâu đâu cũng có, Thánh Thành Bát Tuấn càng là đột xuất nhất, nhưng Tư Không Tàng Kiếm không phải tự ngạo, mà là tự luyến.

- Ngươi dám mắng ta? Ngươi biết rõ ta là ai không, chỉ cần ta nói một câu, thế nhân đều sẽ tranh đoạt giết chết ngươi!

Tư Không Tàng Kiếm thập phần khó chịu.

Bình thường kiêu hoành bạt hỗ quen, đã sớm khiến hắn thành thiếu gia ăn chơi, nghe Tiêu Phàm nhục mạ hắn, hắn chỗ nào chịu đựng được khẩu khí này.

- Ngươi là ai có quan trọng không?

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Trong mắt ta, chỉ có người sống và người chết khác nhau, ngươi tạm thời là một người sống, ngươi nếu muốn chết, ta có thể thành toàn ngươi.

Tư Không Tàng Kiếm thực lực không tệ, có lẽ thân phận cũng không bình thường, nhưng tất cả những thứ này cùng Tiêu Phàm đều không có quan hệ, hắn muốn giết một người, cho tới bây giờ đều sẽ không nhìn thân phận.

Chính như hắn nói, địch nhân trong mắt của hắn chỉ có người sống cùng người chết, Tư Không Tàng Kiếm còn không có chạm đến ranh giới cuối cùng, Tiêu Phàm không muốn giết hắn mà thôi.

- Người chết? Tiêu Phàm, ngươi rất mạnh, nhưng người Tư Không Tàng Kiếm muốn giết cho tới bây giờ không thể sống sót.

Tư Không Tàng Kiếm ngữ khí càng ngày càng lạnh:

- Chỉ là đom đóm cũng dám phía trước Nhật Nguyệt nở rộ quang hoa?

- Chẳng lẽ Chiến Thần Điện đều là dạng này?

Tiêu Phàm rất muốn cười, cười thập phần lạnh lẽo, hắn trước đó từ trong miệng Chiến Thiên Long biết được thân phận Tư Không Tàng Kiếm, cũng đúng là như thế, trong lòng Tiêu Phàm càng thêm xem thường.

Lúc này, bọn Phong Lang đã chậm rãi hướng về vị trí Tiêu Phàm, chỉ có bên người Tiêu Phàm, Khô Lâu mới không dám tới gần, hiện tại Khô Lâu bọn hắn cũng chịu không được.

- Các ngươi đều không nên phản kháng.

Tiêu Phàm nhìn về phía đám người Phong Lang truyền âm nói, đám người gật đầu, Tiêu Phàm đưa tay vung lên, đám người Phong Lang trong nháy mắt biến mất.

- Không gian bí cảnh?

Tư Không Tàng Kiếm thấy thế, trong mắt lóe lên một vẻ tham lam nồng đậm, từ trên cao quan sát Tiêu Phàm nói:

- Tiêu Phàm, chỉ cần ngươi đem không gian bí cảnh cho ta...

- Đừng nói nhảm nhiều như vậy, muốn chết liền lăn tới, không muốn chết liền cút đi.

Không đợi Tư Không Tàng Kiếm nói xong, liền bị lời nói Tiêu Phàm cắt ngang, hắn kiên nhẫn cũng đã mài hỏng, Tư Không Tàng Kiếm quá tự luyến rồi.

Tiêu Phàm đã động hỏa, lỗ tai đều nghe ra vết chai, dù sao cùng Chiến Thần Điện có thù, người như vậy giết liền giết.