Vô Thượng Sát Thần

Chương 1086




Tốc độ Tiêu Phàm rất nhanh, mấy phút sau liền xuyên qua một tầng Kim Sắc Hồn Giới, tiến vào một khoảng không gian cực lớn.

Khoảng không gian này, so với trước đó hắn chứng kiến còn lớn hơn rất nhiều.

Tiêu Phàm cũng hiểu rõ, vừa rồi chỉ là Tu La Kiếm cố ý để hắn nhìn thấy Tu La Điện Chủ điện mà thôi, kỳ thật nơi này vẫn còn cách khá xa Tu La Điện chủ điện.

Có điều, Tiêu Phàm đã có thể rõ ràng cảm ứng được phương hướng Tu La Điện, hắn trực tiếp đạp không mà lên, bay đi về nơi xa.

Khoảng không gian nàyrõ ràng khác biệt so với Đọa Lạc Chi Cốc mà trước đó Tiêu Phàm tham gia Sát Vương Thí Luyện tiến vào, khoảng không gian này vô cùng sáng, xoay quanh sơn mạch, cổ thụ san sát, sức sống dạt dào.

- Tiểu Không Gian Bí Cảnh đoán chừng không nhỏ hơn một tòa Đế Đô, nếu như có thể để ta sử dụng.

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, nơi này, sức sống so với Bí Cảnh Tiểu Không Gian của Sở gia còn nồng đậm hơn rất nhiều, nghiễm nhiên chính là một thánh địa tu luyện.

Tiêu Phàm có ý nghĩ này cũng là rất bình thường.

Có điều lần này, Tiêu Phàm không định đem Tiểu Không Gian Bí Cảnh này cho Tiêu gia dùng, mà là cho bản thân hắn dùng, bởi vì sắp tới, Tiêu Phàm hắn muốn làm một đại sự, chính là thành lập Tu La Điện. Nơi này dĩ nhiên chính là đại bản doanh Tu La Điện.

Lúc này, Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, hắn biết rõ bản thân bây giờ nghĩ quá xa, việc cấp bách là tìm được Tu La Điện, nhìn xem trong đó có đồ vật giúp ích cho mình không.

Dù sao, muốn luyện hóa Không Gian Bí Cảnh này không phải dễ dàng như vậy.

Khoảng chừng sau nửa canh giờ, Tiêu Phàm rốt cục dừng lại, phía trước hắn là một quảng trường khổng lồ, bốn phía còn có dấu vết kiến trúc.

Bên bờ quảng trường, một tòa cung điện to lớn kim sắc đứng sừng sững. Cung điện dài khoảng sáu mươi, bảy mươi trượng, rộng khoảng bốn mươi trượng, cao hơn 20 trượng, mặc dù vẻn vẹn chỉ là một tòa đại điện, nhưng khí thế cực kỳ lớn.

Trước đó từ bên ngoài nhìn thấy hư ảnh Tu La Điện Chủ điện, đã đủ khiến người ta rung động, nhưng khi chân chính nhìn thấy, lại là một chuyện khác.

Đại điện không biết dùng chất liệu gì rèn đúc thành, nhìn qua nó là một khối, có điều đã có dấu vết tang thương, vừa nhìn liền biết nó đã trải qua năm tháng vô tận, cũng không biết đã tồn tại bắt đầu từ niên đại nào.

- Chí ít trên vạn năm.

Trong lòng Tiêu Phàm khẽ nói, đây chỉ là ước chừng, lần trước lúc giải trừ Tu La Kiếm cái bóng mờ kia đã nói như vậy, hắn chờ đợi Tu La Điện Chủ thời gian vạn năm.

Tiêu Phàm đáp xuống quảng trường, chậm rãi đi đến đại điện, khoảng cách rút ngắn dần, Tiêu Phàm cảm thấy ánh sáng chung quanh đại điện ngày càng ảm đạm tự nhiên.

Trong lòng hắn vô cùng trầm trọng, có cảm giác như triều thánh.

Hồi lâu, Tiêu Phàm rốt cục đi tới cửa đại điện, cửa điện đóng chặt, Tiêu Phàm có thể cảm nhận được sự nặng nề cùng tang thương của nó.

Nhịp tim hắn cũng bắt đầu tăng nhanh, toà đại điện này đã trải qua mười tám đời Tu La Điện Điện Chủ, bên trong rốt cuộc có cái gì?

Hắn duỗi hai tay ra, chậm rãi đẩy cửa điện Tu La Điện ra, khiến hắn kinh ngạc là, hắn dùng một phần lực lượng, vậy mà thậm chí ngay cả một cánh cửa cũng không đẩy ra được.

Lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, hít sâu một hơi, sau đó dùng ba phần sức mạnh, đáng tiếc cửa vẫn lặng im bất động.

Năm phần, tám phần, mười phần sức mạnh thì cũng vậy, sắc mặt Tiêu Phàm trở nên khó coi, tựa như thân ở trước một cái kho chứa nhiều vật quý, lại không cách nào vào được bên trong đó, khó chịu tới cực điểm.

- Đợi đã, có lẽ cửa điện này cũng không phải dựa vào thực lực để đẩy ra.

Tiêu Phàm ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó lui ra phía sau mấy bước, bắt đầu đánh giá bốn phía.

Sau một lát, ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào phía trên cầu khắc cửa điện, trên cầu khắc giăng các loại đường vân. Khiến Tiêu Phàm kinh hãi là, hắn vậy mà xem không hiểu.

Phải biết là hiện tại hắn đã là Hồn Điêu Sư Cấp Truyền Kỳ, Hồn Văn đến hắn còn xem không hiểu thì chí ít cũng phải là Hồn Văn Cao Giai Cấp Truyền Kỳ, thậm chí Cấp Thủy Tổ.

Không phải Tiêu Phàm tự đại, cho dù là Hồn Văn Cao Giai Cấp Truyền Kỳ, hắn mặc dù không nhìn thấu, nhưng nhất định vẫn hiểu một chút, vậy suy ra, Hồn Văn này nhất định là Cấp Thủy Tổ.

Đến Hồn Văn trên cửa điện cũng là Cấp Thủy Tổ? Tiêu Phàm không khỏi thầm than, quả nhiên không hổ là một trong Tam Đại Chí Cao Thần Điện trong truyền thuyết.

- Hồn Văn này cùng với Ngũ Hành Phong Ấn lúc trước nhìn thấy sao có chút giống nhỉ?

Tiêu Phàm buồn bực, đột nhiên sắc mặt rạng rỡ, lấy Tu La Kiếm ra nhẹ nhàng vạch một cái trên cổ tay, một tia máu tươi bắn ra, lập tức rơi vào phía trên đường vân kia.

Sau một khắc, Tiêu Phàm hít một hơi lạnh, máu tươi trên cổ tay hắn vậy mà không hề dừng lại, điên cuồng dũng mãnh lao tới bên trong đường vân.

- Con mẹ nó!

Một màn này dọa Tiêu Phàm phát sợ, trực tiếp tuôn ra mấy câu chửi tục, sau đó nhanh chóng lui về sau, nếu không ngăn cản, cứ tốc độ như vậy, máu tươi của hắn không bao lâu nữa sẽ bị hút không còn một giọt.

Khiến hắn vui mừng là, khi máu tươi hắn tràn ngập tất cả đường vân, Hồn Văn liền ngừng hút máu.

Ong ong ~

Cùng lúc đó, từng đạo huyết sắc quang mang gào thét ra, Hồn Văn kia tựa như trong nháy mắt sống lại, bắt đầu lưu chuyển nhanh chóng.

Trong chốc lát, Hồn Văn liền biến thành một hình dạng khác, một cái bóng mờ từ bên trong Hồn Văn lan tràn ra.

- Quả nhiên là Huyết Văn.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, cái gọi là Huyết Văn chính là phải dùng máu tươi để mở, như vậy, Huyết Văn chí ít cũng là Hồn Văn Cấp Truyền Kỳ.

Con ngươi Tiêu Phàm nhìn chằm chặp cửa điện Tu La Điện, khi thấy hiện ra hư ảnh, con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi co rụt lại.

Hư ảnh kia chính là Tu La!

- Tại sao còn chưa mở ra?

Tiêu Phàm cau mày một cái, Huyết Văn đã mở ra, tại sao Tu La Điện còn chưa mở?

Bỗng nhiên, ánh mắt Tiêu Phàm rơi trên một cái khe hở phía trên cửa điện, sau đó nhìn Tu La Kiếm trong tay một chút, đưa tay vung lên, Tu La Kiếm vững vàng cắm ở phía trên cửa điện kia.

Oanh long long!

Rốt cục, cửa điện đại điện rung rung, chậm rãi mở ra, tiếng ầm ầm bên tai không dứt, một cỗ khí tức cổ xưa đập vào mặt.

Bên trong đại điện, vô cùng sáng trưng, trên

vách tường bốn phía nạm vô số Dạ Minh Châu, tựa như như mặt trời giữa trưa, dù đã qua ngàn năm, bọn chúng vẫn không vướng bụi bặm.

Tiêu Phàm mở bàn tay, Tu La Kiếm rung động một cái, đột nhiên rơi vào trong tay hắn, sau đó hít sâu một hơi, bước một bước vào bên trong cửa điện.

Oanh một tiếng, cửa điện đóng lại, Tiêu Phàm giật mình, nhìn phía sau một cái, cau mày.

Có điều, hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại, nếu như đã tiến vào nơi này, bất luận có thể ra ngoài hay không, đều phải làm rõ những thứ trong này trước đã, rốt cuộc là trong này có cái gì.

Trong đại điện yên tĩnh như nước, thanh âm gì cũng không có, Tiêu Phàm có thể nghe được rõ tiếng hít thở của mình.

Lúc này, hắn lúc này mới bắt đầu dò xét tất cả trong đại điện, đại sảnh vô cùng to lớn, sức chứa mấy nghìn người mà không phải chen chúc.

Hai bên gồm chín cái đại trụ kình thiên xông thẳng lên trời, bên trên đại trụ khắc Kim Long, vô cùng to lớn.

Phía trên Thủ Tọa chính giữa phía trước, trưng bày một cái ghế hoàng kim, giống như một con rồng nằm dài, vây chỗ ngồi vào chính giữa, quý khí Chí Tôn.

Chỗ khác lại vắng vẻ vô cùng, Tiêu Phàm dò xét hồi lâu, cũng không phát hiện đồ vật đặc biệt gì, điều này không khỏi làm hắn có chút thất vọng.

Chẳng lẽ đây chỉ là một tòa điện trống không? Không phải chứ.

Tiêu Phàm thu tâm thần lại, đột nhiên ánh mắt bị long ỷ phía trước hấp dẫn, phía trên giống như trưng bày một vật, không dùng Hồn Lực quan sát thì căn bản không nhìn thấy.

Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm chậm rãi đi đến hướng long ỷ.

Lục Đạo