Vô Thượng Sát Thần

Chương 1084




Tiêu Phàm còn đắm chìm trong niềm vui bản thân trở nên cường đại, đâu nghĩ đến Vô Tận Chi Hỏa sẽ bạo động. Trong lúc không kịp đề phòng, Vô Tận Chi Hỏa điên cuồng tràn vào trong cơ thể Tiêu Phàm.

Hắn rất muốn ngăn cản, nhưng mà căn bản không ngăn cản được, thân thể hắn tựa như một cái động không đáy, điên cuồng cắn nuốt Vô Tận Chi Hỏa bốn phía.

Tất cả Vô Tận Chi Hỏa đều tràn vào vị trí không gian bên trong đan điền hắn.

Da dẻ non nớt của hắn hiện ra kim sắc quang mang, bị nướng đỏ bừng, có điều, cơ thể đã qua bách luyện, Vô Tận Chi Hỏa đã không uy hiếp được hắn.

Tiêu Phàm lơ lửng ở giữa không gian biển dung nham màu vàng, cả người tựa như một hỏa nhân, hắn lẳng lặng ngồi xếp bằng, soi tất cả những thứ phát sinh trong đan điền.

Không quá nửa canh giờ, Vô Tận Chi Hỏa kim sắc bốn phía, tất cả đều bị Tiêu Phàm thôn phệ không còn một mảnh, một cỗ khí thế đáng sợ từ trên người Tiêu Phàm bạo phát ra.

- Oanh long long!

Đột nhiên, tiếng gầm gừ như sấm rền vang lên trong cơ thể Tiêu Phàm, lại lao nhanh như sông lớn, mãnh liệt như biển.

Một cỗ lực lượng đáng sợ từ trong đan điền Tiêu Phàm xông ra, vọt thẳng hướng toàn thân kinh mạch và tứ chi của hắn.

- Hồn Lực?

Tiêu Phàm kích động không kềm chế được, cỗ lực lượng kia, hắn cực kỳ quen thuộc, chính là Hồn Lực biến mất đã lâu, nó lại trở về!

Giờ khắc này, Tiêu Phàm rất muốn thét lên, phát tiết ra ấm ức mấy tháng này, hắn không có Hồn Lực, rất nhiều chuyện không cách nào làm được, vô cùng bị động.

Hắn chậm rãi bình tĩnh suy nghĩ, tâm thần chậm rãi chìm vào trong đan điền, khiến hắn kinh ngạc là, Hồn Hải cũng chưa xuất hiện.

- Hồn Hải đâu?

Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, hắn nghĩ không ra, chẳng lẽ bản thân không có Hồn Hải?

Nhưng mà không có Hồn Hải, thì làm sao có thể nắm giữ Hồn Lực chứ?

Nỗi lòng vừa mới bình tĩnh trong nháy mắt lại bắt đầu phập phồng, hắn lo lắng tới cực điểm. Có điều, lúc tâm thần Tiêu Phàm nhìn thấy tất cả trong đan điền, trong lòng hắn lập tức cả kinh.

Chỉ thấy bên trong đan điền hắn, U Linh Chiến Hồn, Vô Tận Chiến Hồn, Tu La Kiếm, Tỏa Hồn Châu tất cả đều lơ lửng chung quanh Đá trắng, Bạch Thạch tản ra quang mang nhàn nhạt, nhưng lại giống như chúa tể đất trời.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Tu La Kiếm đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trong tay hắn.

Ngay sau đó, U Linh Chiến Hồn cùng Vô Tận Chiến Hồn chậm rãi dung nhập vào trong Huyết Mạch hắn, giờ khắc này, Tiêu Phàm cảm giác lực lượng bản thân lại tăng cường không ít.

Mặc dù hắn còn chưa đột phá Chiến Thánh cảnh, nhưng Chiến Hồn hắn đã có thể hoàn toàn hòa làm một thể cùng Huyết Mạch.

Tiêu Phàm thử đi thử lại nhiều lần, phát hiện Chiến Hồn cùng Tu La Kiếm tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của, lúc này mới buông lỏng một hơi.

Nhưng trong lòng hắn vô cùng không hiểu, nếu không có Hồn Hải, tại sao còn có thể thi triển ra Hồn Lực?

- Không đúng, cái này có vẻ như không phải Hồn Lực.

Trong lòng Tiêu Phàm đột nhiên giật mình, vừa rồi điều tra không kỹ, cho nên không phát hiện ra.

Đến tận bây giờ, hắn mới phát hiện loại lực lượng này cũng không phải là Hồn Lực, chí ít, Hồn Lực không có khả năng bá đạo như thế.

Oanh! Tiêu Phàm phóng xuất ra một cỗ khí tức bá đạo, Kim Sắc Nham Tương Hải chung quanh lập tức hướng về bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới, căn bản tới gần không được Tiêu Phàm mảy may.

Có điều, Tiêu Phàm hiện tại căn bản không có tâm tình đến cao hứng, việc cấp bách, là làm rõ ràng bản thân trong cơ thể tình huống.

Sau nửa ngày, tâm thần Tiêu Phàm rơi vào trên Bạch Thạch, chỉ thấy phía dưới Bạch Thạch lượn lờ một tầng sương mù trắng nhàn nhạt.

Sương mù ngưng tụ không tan, bên trong sương mù, năm giọt chất lỏng óng ánh trong suốt lơ lửng, mặc dù Tiêu Phàm không biết chất lỏng này là gì, nhưng hắn biết rõ, lực lượng của mình chính là đến từ chất lỏng cùng sương mù này.

Hắn chờ đợi hồi lâu, mất khoảng sáu canh giờ, phía dưới Bạch Thạch lại có thêm một giọt chất lỏng màu trắng.

Tiêu Phàm rốt cục cũng biết rõ chất lỏng này là gì, chính là từ sương mù ngưng tụ mà thành, mà sương mù này, lại là từ thiên địa linh khí cùng Hồn Lực hội tụ mà thành.

Tiêu Phàm có thể cảm nhận rõ ràng được bên trong chất lỏng màu trắng ẩn chứa lực lượng đáng sợ, cho dù là hắn cũng không thể nào đánh giá được.

- Dùng một giọt thử xem?

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, bỗng nhiên, tâm thần hắn khẽ động, một giọt chất lỏng đột nhiên bắn ra, khuếch tán hướng về trong kinh mạch Tiêu Phàm.

- Oanh!

Khí diễm đáng sợ thiêu đốt từ trên người Tiêu Phàm, mãnh liệt không ngừng, nham tương bốn phía trực tiếp bị khí thế của Tiêu Phàm làm tung bay. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai chùm sáng từ trong mắt hắn bắn ra.

Bên ngoài, phía trên biển dung nham, Quỷ Vô Môn Tam Đại Phán Quan cùng tứ đại Quỷ Chủ thủ hộ tại bốn phía chờ đợi người bên trong Tu La Bí Cảnh đi ra.

Gần ba ngày, Diêm La Phủ lại điều tới mấy trăm người, bọn hắn vây chật biển dung nham như nêm cối, những người này, yếu nhất cũng là tu vi Chiến Đế cảnh, thậm chí ngay cả số lượng Chiến Thánh cảnh cũng không ít.

Có thể thấy Diêm La Phủ rất coi trọng Tu La Điện, chỗ này đã tương đương với trên một nửa lực lượng của Diêm La Phủ.

- Ba ngày rồi, vậy mà không có một ai đi ra?

Quỷ Vô Môn lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Sắc Hồn Giới nói.

Bọn hắn mặc dù biết rõ thế giới trong Hồn Giới không nhỏ, nhưng Tu La Bí Cảnh lớn hơn nhiều so với bọn hắn tưởng tượng, trong ba ngày muốn đi khắp Tu La Bí Cảnh, hiển nhiên là không có khả năng.

Hơn nữa, hiện tại phần lớn người đều bị tiếng long ngâm kia thu hút, tiến vào bên trong vụ hải hắc sắc.

Huống chi, cho dù có người muốn rời đi, trong thời gian ngắn cũng không biết làm sao mới có thể rời khỏi Tu La Bí Cảnh.

- Oanh!

Đột nhiên, Nham Tương Hải sôi trào, cuốn lên Nham tương thủy triều cao chừng mười trượng, vị trí biên giới Hồn Giới bắn ra hai đạo kim sắc quang mang, xông thẳng lên trời, xuyên thủng tầng mây.

- Chuyện gì xảy ra?

Đám người vô cùng kinh hãi, ánh mắt tất cả mọi người trong nháy mắt bị chỗ phát ra ánh sáng kia hấp dẫn.

- Đại Trưởng Lão, hay là dưới biển dung nham có dị bảo gì.

Hai mắt Vô Thường Phán Quan tỏa sáng, hận không thể lập tức xuống dưới.

- Nham tương này nhiệt độ quá cao, cho dù có dị bảo, chúng ta cũng không có cách nào xuống đó.

Quỷ Vô Môn lắc đầu, mặc dù nói như vậy, nhưng trong đầu hắn lại lóe qua rất nhiều suy nghĩ.

- Đại Trưởng Lão nói rất đúng, chúng ta vẫn nên chờ đợi bọn hắn xuất hiện đi.

Vô Thường Phán Quan bất đắc dĩ nói:

- Đại Trưởng Lão, ngươi có phát hiện là lần này chúng ta quá thuận lợi không?

- Có ý gì?

Quỷ Vô Môn khó hiểu nói.

- Dựa theo lẽ thường, Chiến Thần Điện sẽ không cho phép chúng ta lấy được Tu La Truyền Thừa và mở ra Tu La Điện. Nhưng mà Chiến Thần Điện chỉ phái Tư Không Vũ đến, mà Tư Không Vũ vì lợi ích cá nhân, không hề thông báo Chiến Thần Điện.

Vô Thường Phán Quan cau mày nói.

- Ai mà chả ích kỷ, không phải sao?

Quỷ Vô Môn lắc lắc đầu nói.

- Tất nhiên là ai cũng ích kỷ, nhưng ở trước sinh mệnh mình, ích kỷ thì có ích lợi gì, chí ít trong mắt ta, người Chiến Thần Điện còn không có ai dám làm trái lại với ý của Chiến Thần Điện Chủ. Đại Trưởng Lão cảm thấy thế nào?

Vô Thường Phán Quan tiếp tục nói.

Nghe vậy, Quỷ Vô Môn không nói. Vô Thường Phán Quan nói không sai, Chiến Thần Điện không có ai dám trái lại ý của Chiến Thần Điện chủ.

Trong lòng hắn cũng bắt đầu tính toán, Quỷ Vô Môn trong lúc nhất thời nghĩ không ra, âm thầm trầm ngâm nói:

- Chẳng lẽ Tư Không Vũ cố ý để con trai của hắn tiến vào Tu La Bí Cảnh, chỉ là để chúng ta yên tâm, hắn làm như vậy thì có ích lợi gì?

Dưới Nham Tương Hải, Tiêu Phàm kinh ngạc cảm nhận được tự thân biến hóa, chất lỏng màu trắng kia ẩn chứa năng lượng quá là đáng sợ.

- Ta hiện tại cũng coi là Bán Bộ Chiến Thánh, cộng thêm lực lượng chất lỏng màu trắng này, cho dù Chiến Thánh trung kỳ đoán chừng ta cũng có thể chiến một trận.

Trong lòng Tiêu Phàm tự nói.

- Mặc dù không biết chất lỏng màu trắng này tên là gì, nhưng hiệu quả của nó không hề kém Thông Thần Chi Lực kia. Như thế, vậy gọi là Tu La Thần Lực đi.

Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một đạo tinh quang, hít sâu một hơi nói.

Lục Đạo