Vô Thượng Sát Thần

Chương 1057




Những sát thủ Diêm La Phủ này, bình thường cũng tầm hoa vấn liễu không ít, lần này ở Bạo Loạn Chi Hải đã ba tháng, trong lòng bọn hắn sớm đã ngứa ngáy khó chịu.

Bây giờ nhìn thấy mỹ nữ tuyệt sắc như Long Vũ, làm sao còn có thể chịu đựng được, thậm chí, bọn hắn chuẩn bị chơi một chút để càng thêm kích thích.

Đó chính là để Tiêu Phàm tận mắt chứng kiến bọn hắn làm nhục nữ nhân của hắn như thế nào, chỉ nghĩ thôi trong lòng đã vô cùng sảng khoái.

- Những tên khốn kiếp các ngươi, ta muốn giết các ngươi.

Long Vũ coi như có thể nhẫn nhịn, nhưng khi hai Hắc Y Nhân nhào về phía nàng, nàng rốt cuộc chịu đựng không nổi.

- Trảm Linh!

Một tiếng khẽ kêu, trong tay Long Vũ đột nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm, hai lưu quang bắn ra, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể hai người kia, vừa lên đến nàng liền thi triển đại chiêu, có thể thấy Long Vũ giờ phút này phẫn nộ thế nào.

Lúc lưu quang chui vào trong cơ thể hai sát thủ kia, Long Vũ đạp không mà lên, một cỗ chi khí cực lạnh từ bàn tay nàng tản ra.

Ầm ầm! Bàn tay Long Vũ cách không đập vào trên người hai Hắc Y Nhân kia, tựa như đụng phải bọn hắn cũng sẽ bẩn tay mình.

Hai sát thủ kia bị hai đạo lưu quang bắn trúng, trong mắt đều là vẻ khinh thường, nhưng mà ngay sau đó hai người liền kinh hãi tới cực điểm, bởi vì bọn hắn phát hiện, Hồn Lực trong cơ thể mình trong nháy mắt bị rút sạch.

Thủ đoạn này cũng quá quỷ dị, Hồn Lực không phải của bản thân à, làm sao có thể bị người khác chém rụng chứ?

Còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên, lại hai đạo chưởng cương rơi vào ngực hai người, một tầng hàn băng bao trùm quanh hai người, hai người có thể nhìn thấy bên ngoài tất cả thông qua hàn băng, nhưng mà không thể nào động đậy.

Hơn nữa, cỗ hàn ý này rất nhanh từ ngoài cơ thể bọn hắn thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng, rót vào bên trong kinh mạch, thậm chí vào từng tế bào.

Ken két ~

Một thanh âm băng tinh vỡ vụn từ trên người hai người vang lên, ngay sau đó, thân thể hai người trực tiếp vỡ vụn, hóa thành vô số khối băng rơi rơi trên mặt đất.

Vẻn vẹn không đến một vài giây, hai đại sát thủ Chiến Đế cảnh hậu kỳ tử vong, gọi là miểu sát cũng không đủ.

Động tác của Long Vũ như nước chảy mây trôi, những ngày qua, Tiêu Phàm chỉ điểm không ít cho nàng, nhất là thời điểm đang cùng Hồn Thú chiến đấu, chiến kỹ cùng kinh nghiệm chiến đấu của nàng đều tiến bộ rất lớn.

- Ngươi dám giết người Diêm La Phủ ta, tự tìm cái chết à?

Mấy Hắc Y Nhân khác lập tức quát to, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, lúc này bọn hắn mới phát hiện mình quá khinh thường thực lực Long Vũ.

Nữ tử này không chỉ là một con cừu non đợi làm thịt, mà là một con rắn độc.

- Diêm La Phủ chỉ có dạng tạp nham như các ngươi thì sớm muộn cũng sẽ bị diệt.

Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lẽo nhìn bốn người còn lại, từ khi biết rõ chuyện Huyết Lâu bị Diêm La Phủ hủy diệt, Tiêu Phàm không có ý định buông tha Diêm La Phủ.

Trước đó hắn chỉ không muốn quấy nhiễu người Diêm La Phủ mà thôi, cho nên mới không muốn cùng bọn hắn giao phong, chứ không phải Tiêu Phàm sợ bọn hắn.

- Nơi này có chỗ cho một phế vật như ngươi nói chuyện sao?

Hắc Y Nhân tên Xích Huyết sát mang trong mắt bắn ra bốn phía, khuôn mặt dưới mặt nạ tươi cười huyết sắc kia đoán chừng cũng vô cùng dữ tợn.

Sau đó lại nói:

- Ngươi giết hắn, ba người chúng ta ứng phó nữ nhân này, càng mạnh mẽ, lão tử lại càng thích, hôm nay ta nhất định phải có được nàng.

- Xích Huyết Lão Đại yên tâm, giết một đồ bỏ đi mà thôi, quá đơn giản.

Hắc Y Nhân mang theo mặt nạ quỷ hắc sắc khác mặt mũi khinh thường nói.

Vừa dứt lời, một cỗ công kích linh hồn đáng sợ lao thẳng tới Tiêu Phàm, hắn nghĩ Tiêu Phàm khẳng định không tiếp nhận được, trong nháy mắt liền sẽ bỏ mạng.

Nghĩ vậy hắn quay người liền chuẩn bị rời đi, nhưng mà, thời khắc rời đi dư quang lại quét mắt một vòng, khiến hắn ngạc nhiên là, Tiêu Phàm đứng ở đó không nhúc nhích, căn bản không có bất cứ động tĩnh gì.

- Tại sao lại như vậy?

Hắc Y Nhân mặt quỷ lộ ra vẻ kinh dị, con ngươi đen kịt nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, muốn nhìn thấu Tiêu Phàm.

Nhưng mà, bất luận hắn nhìn thế nào, cũng chỉ thấy Tiêu Phàm là một người quá bình thường, làm sao có thể chịu đựng được công kích linh hồn từ bản thân.

- Lão tử không tin!

Hắc Y Nhân Mặt quỷ lạnh rên một tiếng, trên người hắn phóng ra khí tức dồi dào, công kích linh hồn như nước thủy triều xông thẳng vào đầu óc Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đứng ở đó, vẫn bất vi sở động, tựa như căn bản không hề cảm nhận được công kích linh hồn của hắn.

- Hắc Quỷ, còn không giết hắn, đang làm cái gì đấy?

Nơi xa truyền đến thanh âm Xích Huyết hét giận dữ, ba tu sĩ Chiến Đế cảnh hậu kỳ bọn hắn vậy mà không thể chiếm thế thượng phong trước Long Vũ, ba người cũng lo lắng hẳn lên.

Hắc Y Nhân mặt quỷ nghe vậy cũng không nương tay nữa, nếu công kích linh hồn không làm gì được ngươi, vậy ta trực tiếp cắt đầu ngươi, ngươi dù sao cũng phải chết.

Là một sát thủ, Hắc Y Nhân Hắc Quỷ này tốc độ rất nhanh, ẩn ẩn có thể bằng với Tu Sĩ Chiến Đế đỉnh phong khác.

- Chết đi.

Hắc Quỷ cười lạnh một tiếng, đoản kiếm trong tay nhẹ nhàng vạch một cái, một đạo kiếm mang lao thẳng tới Tiêu Phàm.

Sắc mặt Tiêu Phàm không hề bận tâm, chậm rãi nâng tay phải lên ngăn khuất trước người, một màn này ở trong mắt Hắc Quỷ thật khôi hài biết bao.

Bản thân đường đường dùng Kiếm Đạo Ý Chí của Chiến Đế hậu kỳ, nếu như bị cánh tay của một người bình thường như ngươi chặn lại, vậy há không phải để thiên hạ cười chê?

Bang!

Khiến Hắc Quỷ mắt trợn tròn là, lúc kiếm mang hắn va chạm trên cánh tay Tiêu Phàm, vậy mà phát ra thanh âm kim loại va chạm, đốm lửa bắn tứ tung tại hư không.

- Không thể nào!

Hắc Quỷ bỗng nhiên lúc lắc đầu, một màn này hoàn toàn vượt qua hiểu biết của hắn.

Một người bình thường, làm sao có thể dùng cơ thể ngăn trở công kích của Chiến Đế cảnh chứ? Nói ra khẳng định không ai tin, nhưng mà bây giờ hắn lại tự mình trải qua tình cảnh này.

Kỳ thật Hắc Quỷ không tin là rất bình thường, bởi vì Tiêu Phàm lần đầu tiên biết cũng có chút không thể tưởng tượng nổi, cường độ thân thể hắn đáng sợ đến cực điểm.

Nửa tháng trước, Tiêu Phàm ngẫu nhiên đụng phải một Bát Giai Hồn Thú, Hồn Thú kia muốn dùng móng vuốt xé vụn Tiêu Phàm. Lúc ấy Tiêu Phàm theo bản năng lấy tay ngăn cản, nắm thành một nắm đấm đánh ra.

Lúc nắm đấm tung ra, Tiêu Phàm liền hối hận, nhưng khiến hắn kinh hãi là, lúc móng vuốt Hồn Thú đụng vào nắm đấm của hắn, móng vuốt Hồn Thú kia vậy mà bị gãy!

Việc này cực kỳ quỷ dị, về sau Tiêu Phàm lớn mật lại tìm vài Hồn Thú thử nghiệm mấy lần, những Hồn Thú đó không ngoài dự liệu liền bị hắn dùng nắm đấm hạ gục.

Hắn kinh ngạc phát hiện, ngoài Hồn Lực không cách nào khôi phục, tu vi cũng không còn, thực lực và tốc độ hắn có vẻ như còn cường đại hơn so với trước kia.

Tay không xé Hồn Thú, nói ra người khác không tin, nhưng Tiêu Phàm lại có thể tuỳ tiện làm được, đây cũng là nguyên nhân hắn chuẩn bị rời khỏi Bạo Loạn Chi Hải, bởi vì hắn đã có sức tự vệ.

Điểm này, đến cả Long Vũ cũng không biết.

- Cút ngay cho ta!

Long Vũ phẫn nộ hét ta, nàng bị ba người vây quanh, trong lúc nhất thời không thoát được ra. Nếu như Tiêu Phàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng nhất định sẽ hối hận cả đời.

Có điều, ba người Xích Huyết vẫn gắt gao bám lấy Long Vũ, không cho nàng ra tay cứu Tiêu Phàm.

- Tiếp này.

Hắc Quỷ nổi giận gầm lên một tiếng, đoản kiếm trong tay rung động, mấy đạo kiếm mang liên tục chém về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm trực tiếp lấy hai tay làm vũ khí ngăn cản.

Tất cả công kích của Hắc Quỷ, toàn bộ bị Tiêu Phàm ngăn cản được, hắn sợ hãi gầm to:

- Ngươi không phải người!

Một con người, làm sao có thể đáng sợ như thế, sức mạnh thân thể mà có thể chặn được công kích của Chiến Đế hậu kỳ, cho dù Chiến Thánh cũng không làm được.

- Ngươi đoán đúng rồi đó.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, nụ cười kia vô cùng âm trầm, sau một khắc, Tiêu Phàm rốt cục di chuyển.