Vô Thượng Sát Thần

Chương 1027




Đám người thật lâu vẫn không cách nào bình tĩnh lại, chẳng ai ngờ rằng Diệp Lâm Trần đáng sợ như thế, một kiếm kinh tài tuyệt diễm vừa rồi khắc sâu trong đầu tất cả mọi người.

Cho dù Diệp Lâm Trần đã chết, nhưng Trảm Thiên Kiếm Thuật này lại trở thành ấn ký vĩnh viễn không cách nào xóa bỏ được trong lòng tu sĩ ở đây.

Thần sắc Chiến Cuồng Tôn lạnh lẽo nhìn Diệp Lâm Trần một cái, rút nắm đấm nộ sát mà ra, hắn đến cả thi thể Diệp Lâm Trần cũng không định buông tha.

- Oanh!

Nhưng mà lại một thân ảnh nhanh hơn, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Chiến Cuồng Tôn, một quyền nổ tung oanh ra.

Chiến Cuồng Tôn theo bản năng đánh một quyền tới hướng bên cạnh mình, bị động phòng ngự, hắn căn bản là không có cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực, thân thể bị một cỗ lực lượng đánh bay.

Cùng lúc đó, thân ảnh kia phản ứng cực nhanh, ôm thi thể Diệp Lâm Trần hướng một bên bay đi, cứu thi thể Diệp Lâm Trần, chính là U Linh Nhất Hào.

- A ~~

Tiếng hét lớn bén nhọn vang vọng đất trời, chỉ thấy Tiểu Ma Nữ ôm đầu gầm thét, trên người tản ra một cỗ Hồn Lực ba động cực kỳ đáng sợ, tựa như muốn tẩu hỏa nhập ma.

Nam nhân nàng yêu mến đã chết, ca ca thương yêu nhất của nàng cũng chết, tâm Tiểu Ma Nữ đụng phải đả kích nghiêm trọng, đã sắp đến bên bờ sụp đổ.

- Chiến Cuồng Tôn, Diệp gia ta liều chết với ngươi!

Diệp Thệ Thủy gầm thét, hắn muốn phát cuồng.

Mặc dù những năm gần đây, hắn không có đặt tâm tư gì trên người Diệp Thi Vũ cùng Diệp Lâm Trần, nhưng bất luận như thế nào, hai người đều là con hắn.

Bây giờ Diệp Lâm Trần chết, hắn mới phát hiện, những năm này bản thân cho hai đứa bé này quá ít.

- Liều chết? Diệp gia ngươi dựa vào cái gì mà liều chết với ta?

Chiến Cuồng Tôn mặt coi thường, phẫn nộ nhìn U Linh Nhất Hào, khóe miệng khẽ nhếch nói:

- Ta còn tưởng rằng thực sự là Chiến Thánh cảnh trung kỳ, hóa ra chỉ là một Hồn Điêu mà thôi, chờ Hồn Thạch trong cơ thể ngươi tiêu hao hết, ngươi còn có ích gì?

Chiến Cuồng Tôn dù sao cũng là Đại Trưởng Lão Chiến Thần Điện Vô Song Thánh Thành, tầm mắt hắn tất nhiên không phải những người khác có thể so sánh, giao chiến cùng U Linh Nhất Hào, đã nhận ra U Linh Nhất Hào chỉ là một Hồn Điêu.

Lòng hắn vốn khẩn trương lập tức lại buông lỏng không ít, một vài Chiến Thánh cảnh sơ kỳ, hắn còn không thèm đặt ở trong lòng.

Về phần Chiến Đế cảnh như bọn Bàn Tử, hắn còn không thèm nhìn, nếu như không phải người Lôi gia máu liều, đoán chừng bọn Bàn Tử đã sớm bỏ mình, làm sao có thể sống đến hiện tại.

Chiến Cuồng Tôn chỉ muốn thấy Tiêu Phàm chết, vậy là đủ.

- Diệp gia chủ, ta kiên trì không được bao lâu, chủ nhân chưa chết, nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế bảo vệ hắn.

U Linh Nhất Hào truyền âm cho Diệp Thệ Thủy.

- Hồn Điêu không phải chỉ cần Hồn Thạch liền có thể chiến đấu à, ta ở đây có đủ Hồn Thạch.

Trong lòng Diệp Thệ Thủy ngưng tụ, không có U Linh Nhất Hào, những người như bọn hắn chưa chắc có thể ngăn Chiến Cuồng Tôn lại.

- Vô dụng, ta vốn đang ở Cửu Giai sơ kỳ mà thôi, thời gian dài phát huy thực lực Cửu Giai trung kỳ đã khiến ta bị thương căn cơ, hơn nữa, Chiến Cuồng Tôn cũng sẽ không cho ta cơ hội.

Thanh âm U Linh Nhất Hào vô cùng trầm thấp.

Nếu để Tiêu Phàm biết, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, bởi vì hắn vẫn cho là U Linh Nhất Hào chính là Hồn Điêu Cửu Giai trung kỳ, thậm chí Cửu Giai hậu kỳ.

- Thi Vũ, tỉnh lại, ta là cha con!

Diệp Thệ Thủy đi tới bên người Tiểu Ma Nữ, bắt lấy cánh tay nàng, dùng sức quát, bên trong tiếng quát này, ẩn chứa Hồn Lực ba động, có thể chấn áp thần hồn.

Nhưng mà Diệp Thệ Thủy gọi vô số lần, Tiểu Ma Nữ căn bản bất vi sở động.

Lúc này, Bàn Tử, Quan Tiểu Thất, Lăng Phong, Tử Tinh Lôi Thú cùng Sở Khinh Cuồng cũng tất cả đều dựa tới, thủ hộ bên người Tiêu Phàm, mấy người trên người máu me đầm đìa, cánh tay trái Sở Khinh Cuồng còn bị gãy, sắc mặt trắng bệch.

- Tiểu Ma Nữ, Lão Tam không chết, Diệp Lâm Trần cũng không chết, bọn hắn sống lại.

Bàn Tử cách khoảng mấy chục trượng lớn tiếng kêu lên

Toàn thân Tiểu Ma Nữ run rẩy dữ dội, con ngươi đục ngầu chậm rãi khôi phục một tia sáng, khi nàng nhìn thấy U Linh Nhất Hào liền trực tiếp nhào đi lên.

Nhưng mà, U Linh Nhất Hào lại lui ra phía sau mấy bước, vội vàng nói:

- Ta không phải chủ nhân, chủ nhân ở đó, ngươi yên tâm, hắn chưa chết!

- Xú Lưu Manh không chết?

Tiểu Ma Nữ kinh ngạc, nín khóc mỉm cười, sau đó bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lại nói:

- Ca ca đâu?

- Thi Vũ, ngươi có nhớ lời nói cuối cùng của ca ca ngươi không?

Diệp Thệ Thủy trịnh trọng mở miệng nói:

- Phải sống sót, như vậy Lâm Trần mới không chết vô ích!

Trong mắt Tiểu Ma Nữ hai hàng nước mắt chảy dài, nức nở gật gật đầu, sau đó phẫn nộ nhìn Chiến Cuồng Tôn:

- Ta muốn giết hắn, báo thù cho ca ca!

- Giết ta? Chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi, yên tâm, các ngươi đều sẽ chết, vây quanh bọn hắn, ai cũng đừng hòng chạy.

Chiến Cuồng Tôn cười lạnh, phẫn nộ quát.

Sở Tam Sinh, Ngô gia lão tổ cùng Công Tôn Chiến Thiên tất nhiên là không chút do dự, vây người Diệp gia và bọn Tiêu Phàm vào giữa.

- Diệt thiên tài Diệp gia ta, Chiến Cuồng Tôn ngươi không sợ gia chủ Diệp gia ta nổi giận sao?

Chuyện tới bây giờ, Diệp Thệ Thủy cũng không cần thiết nén giận.

- Thiên tài Diệp gia? Thiên tài Diệp gia ở đâu?

Chiến Cuồng Tôn khóe miệng giương lên, cười nói:

- A, tuyệt thế thiên tài Thần Phẩm Song Sinh Chiến Hồn có đúng không? Các ngươi có thấy không?

Nói đến đây, Chiến Cuồng Tôn quay đầu nhìn về phía tu sĩ toàn trường, bộ dáng vênh váo hung hăng.

- Không thấy!

- Thần Phẩm Song Sinh Chiến Hồn, không phải chỉ có trong truyền thuyết sao?

- Vô Song Thánh Thành làm sao có tuyệt thế thiên tài nắm giữ Thần Phẩm Song Sinh Chiến Hồn trong truyền thuyết?

Gia tộc Sở gia ngươi một lời ta một câu, không ngừng phụ họa.

Đám người vây xem tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng Chiến Cuồng Tôn, rất nhiều người trong lòng thầm than:

- Không chỉ Tiêu Phàm bọn hắn phải chết, đoán chừng Diệp gia cũng xui xẻo theo.

Sắc mặt Diệp Thệ Thủy đỏ bừng lên, trên trán nổi gân xanh, quả thực là một chữ cũng nói không ra.

Người ở đây, có ai dám phản kháng Chiến Cuồng Tôn chứ, một khi Diệp gia bị hủy diệt, Diệp Thi Vũ chết, Chiến Cuồng Tôn tùy tiện mượn cớ liền có thể bỏ qua. Cái gì tuyệt thế thiên tài Thần Phẩm Song Sinh Chiến Hồn, căn bản sẽ không tồn tại.

Thế giới này chính là mạnh được yếu thua, kẻ yếu không có quyền lợi nói chuyện, cũng sẽ không có ai vì một người chết tranh luận cái gì.

Khẩn trương tức giận tràn ngập hư không, khiến cho người ta có loại cảm giác ngạt thở.

Lúc lâu sau, Chiến Cuồng Tôn tiến lên một bước, cười lạnh nói:

- Hồn Thạch trong cơ thể ngươi cũng tiêu hao kha khá rồi, bây giờ bản tọa xem ngươi còn bảo vệ được bọn hắn thế nào.

Tất cả mọi người khẩn trương tới cực điểm, Ngũ Đại Gia Tộc gồm gia tộc Sở gia, Hoàng Phủ… lại cười lạnh, bọn hắn tử thương vô số, hôm nay bất luận thế nào cũng phải tiêu diệt bọn Tiêu Phàm.

U Linh Nhất Hào thở dài một hơi cực kỳ giống người, tựa như chuẩn bị liều mạng một lần. Trở thành Cửu Giai Hồn Điêu, hắn đã sơ bộ nắm giữ linh trí bản thân.

- Các ngươi nhất định phải chờ đến khi chủ nhân tỉnh lại.

U Linh Nhất Hào nhìn bọn Bàn Tử cùng Tiểu Ma Nữ, hết sức trịnh trọng dặn dò.

Trong mắt đám người, Tiêu Phàm đã chết, nhưng mà U Linh Nhất Hào lại vô cùng rõ ràng, Tiêu Phàm hiện tại chỉ bị ngất mà thôi.

- Yên tâm, trừ phi ta chết.

Bàn Tử khẽ cắn môi, Chiến Thiên Kích đang ở đó, không sợ tất cả.

- Muốn giết Xú Lưu Manh, trừ phi bước qua thi thể ta.

Tiểu Ma Nữ sắc mặt kiên nghị, không hề mảy may e ngại, vì Tiêu Phàm, nàng liền chết còn không sợ.

Lăng Phong, Quan Tiểu Thất, Sở Khinh Cuồng, Tử Tinh Lôi Thú, Diệp Thệ Thủy tất cả mọi người toàn bộ tiến lên, vây Tiêu Phàm vào giữa.

Bên ngoài Ngũ Đại Gia Tộc chậm rãi áp sát vào, hoàn toàn chính là bắt rùa trong hũ, bọn hắn cố ý bước chân rất chậm, tựa như đang cố ý tra tấn bọn Bàn Tử.

- Chiến Cuồng Tôn, ngươi chẳng lẽ càng sống càng không ra sao, đường đường Chiến Thánh trung kỳ, lại khi dễ một vài tiểu bối.

Cũng đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên trong hư không.