Vô Thượng Sát Thần

Chương 1016




Phốc phốc ~

Từng khỏa đầu người lăn xuống, 7 tên cường giả nửa bước Chiến Thánh Sở gia toàn bộ bỏ mình, Diệp Phong vỗ vỗ hai tay tựa như làm bẩn hai tay hắn.

Sau đó lạnh lùng nhìn bảy bộ thi thể một cái, đều là vẻ khinh thường.

Dám theo Tu La Điện Điện Chủ là địch, đây không phải muốn chết sao?

Hắn ngẩng đầu nhìn Sở Tam Sinh, hồi tưởng đến vừa nãy Sở Tam Sinh nói chuyện, hắn trong lòng cũng khịt mũi coi thường, lưu Tu La Điện Chủ một cái toàn thây, thua thiệt ngươi một tên gia chủ chi nhánh Sở gia nho nhỏ dám nói dạng này.

Diệp Phong đã thấy kết cục Sở Tam Sinh cùng Sở gia, trên mặt lộ ra vẻ đồng tình.

- Thực giết?

Đám người nhìn giữa võ đài, bảy người Sở gia đã chết không thể lại chết, tất cả đều trợn mắt hốc mồm.

Cho dù Diệp Thệ Thủy cùng Tô Cổ Tông cũng bị Tiêu Phàm quyết đoán làm cho chấn kinh, bảy nửa bước Chiến Thánh, nói làm thịt liền làm thịt, đoán chừng cũng chỉ có Tiêu Phàm làm được.

Tại Vô Song Thánh Thành, nửa bước Chiến Thánh đã thuộc về tuyệt đỉnh cao thủ.

Một là người nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn quá ít, thứ hai, muốn đột phá Chiến Thánh cảnh cũng không chỉ cùng Chiến Hồn có quan hệ, Chiến Hồn chỉ là đại biểu tiềm lực mà thôi, bằng không mà nói, Chiến Hồn Đại Lục đã có không biết bao nhiêu Chiến Thánh cảnh.

Tiêu Phàm giết chết bảy người kia đều là người nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn trở lên, có thể đột phá đến nửa bước Chiến Thánh là tốn hao không ít đại giới của Sở gia.

Nhất là những người có Bát Phẩm Chiến Hồn đó, có thể đột phá nửa bước Chiến Thánh đã là cực hạn bọn hắn.

- Sở gia không phải Thế Gia Luyện Dược ngàn năm à, làm sao có thể bị Tiêu Phàm hạ độc chứ? Chẳng lẽ Tiêu Phàm cũng là Luyện Dược Sư?

- Nhất định là Luyện Dược Sư, ta nhớ kỹ bên trong bảy người kia có một người là Bát Phẩm đỉnh tiêm Luyện Dược Sư, cách cảnh giới Cửu Phẩm Luyện Dược Sư cũng chỉ một bước, liền hắn đều lặng yên hạ độc không tiếng động, thực lực Tiêu Phàm như nào?

- Tiêu Phàm là Cửu Phẩm Luyện Dược Sư? Không thể nào, Cửu Phẩm Luyện Dược Sư trẻ tuổi như thế, cho dù Cổ Tộc đoán chừng cũng thập phần thưa thớt.

- Không phải thưa thớt mà là cơ hồ không có khả năng! Tiêu Phàm đoán chừng chỉ chừng mười tám tuổi.

Đám người tất cả đều bị thủ đoạn Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, một thanh niên 18 tuổi có thể chém giết cường giả Chiến Thánh cảnh không nói, hơn nữa còn là một Cửu Phẩm Luyện Dược Sư, việc này khiến bọn hắn tin tưởng như thế nào.

- Nếu như bọn hắn biết Tiêu Phàm không chỉ thực lực cường đại, cũng không chỉ là một Luyện Dược Sư, còn là một Hồn Điêu Sư trong truyền thuyết, không biết có ý nghĩ gì.

Trong đám người, trong lòng Tô Mạch Huyên nhẹ giọng nói.

- Tiêu Phàm!

Sở Tam Sinh triệt để tức giận, hắn đã không lo được nhiều như vậy, hướng Tiêu Phàm đánh tới.

7 cường giả nửa bước Chiến Thánh Sở gia tử vong, hơn nữa còn là trúng độc mà chết, đây không thể nghi ngờ là một loại châm chọc đối với Sở gia hắn.

Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, nhìn thấy Sở Tam Sinh đánh tới, Tiêu Phàm chỉ là nhẹ nhàng nâng tay, duỗi ra một ngón tay!

- Hô!

Một vệt sáng xẹt qua chân trời, Diệp Phong bên cạnh Tiêu Phàm đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, lúc xuất hiện lần nữa đã cùng Sở Tam Sinh đâm vào cùng một chỗ.

- Cái kia không phải Diệp Phong sao?

Trong đám người, Giang Vân Thiên ngẩng đầu nhìn về chân trời Diệp Phong, đột nhiên thần sắc run lên, vừa nãy hắn không nhìn kỹ còn không nhận ra, hiện tại nhận ra lại làm hắn dọa cho phát sợ.

Diệp Phong là người Chiến Hồn Điện, hơn nữa còn là Chiến Thánh cảnh, hắn vậy mà nghe Tiêu Phàm sai sử?

Kỳ thật không chỉ là hắn, đám người cũng chẳng tốt đẹp gì, Tiêu Phàm lại có thể chỉ huy một cường giả Chiến Thánh cảnh, đây hoàn toàn vượt qua ý muốn bọn hắn.

Nhìn không trung chiến đấu, thân hình Tiêu Phàm lóe lên liền xuất hiện ở bên cạnh Sở Khinh Cuồng và Tử Tinh Lôi Thú, đưa tay liền lấy ra hai mai huyết sắc dược hoàn nhét vào trong miệng hai người.

Huyết sắc dược hoàn chính là giải dược Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch, liền Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch đều có thể biết, huống chi dược tính không bằng Thất Nhật Diêm Vương.

Tiêu Phàm nắm lấy một người một thú rơi vào trên đài, lúc này, Bàn Tử mang theo Quan Tiểu Thất đi tới.

- Tiểu Ngũ, ăn đi.

Tiêu Phàm lại lấy ra một mai giải dược, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy sắc mặt Quan Tiểu Thất hồng nhuận phơn phớt, trong lòng thập phần kinh ngạc, chẳng lẽ Quan Tiểu Thất không có trúng độc?

Sau đó bắt lấy cánh tay Quan Tiểu Thất, từng tia Hồn Lực tràn vào thể nội Quan Tiểu Thất, trên mặt Tiêu Phàm hiện lên một ý cười, nói:

- Mặc dù không ăn cũng không được, nhưng vẫn là ăn giải độc nhanh một chút.

Trong lòng Tiêu Phàm thập phần không được bình tĩnh, Quan Tiểu Thất xác thực trúng độc, nhưng bên trong huyết dịch hắn có một cỗ lực lượng huyền diệu đang từ từ hóa giải độc tính Thất Nhật Diêm Vương.

Phải biết, Thất Nhật Diêm Vương mặc dù chỉ là Cửu Phẩm Sơ Cấp độc dược nhưng cũng là Cửu Phẩm độc dược, có thể làm cho huyết dịch hóa giải, đủ để chứng minh thể chất Quan Tiểu Thất mạnh.

Tiêu Phàm đã từng nghĩ qua, Quan Tiểu Thất có lẽ có thể Bách Độc Bất Xâm Chi Thể, bây giờ nhìn đến, cách một bước này cũng không phải là rất xa.

Đem giải dược cho Quan Tiểu Thất, ánh mắt Tiêu Phàm lúc này mới rơi vào trên người Tiểu Ma Nữ, hắn chậm rãi đi qua, nhìn xem tuyệt thế dung nhan kia dường như ngủ say, băng lãnh trong lòng lặng yên hòa tan.

- Tiêu Phàm, ngươi nếu cứu không được Tiểu Muội, ta với ngươi không chết không thôi!

Diệp Lâm Trần sát khí nặng nề nói.

- Tiêu Phàm, ngươi thật có biện pháp khởi tử hồi sinh?

Diệp Thệ Thủy cũng đi tới bên người Tiêu Phàm, cau mày, hắn trước đó nghe được Tiêu Phàm bí mật truyền âm, cho nên mới không có động thủ.

Nhưng nội tâm hắn lại lo lắng vô cùng, chí ít, hắn còn không có nghe nói có người có thể khởi tử hồi sinh.

- Tiểu Ma Nữ mà chết, ta sẽ theo nàng.

Tiêu Phàm nhu tình nói, trìu mến nhìn khuôn mặt trắng bệch kia, sau đó nhẹ nhàng đem Tiểu Ma Nữ ôm vào trong ngực.

Tâm thần dẫn ra Bạch Thạch, một cỗ năng lượng bàng bạc dọc theo bàn tay hắn rót vào thể nội Tiểu Ma Nữ, vết kiếm trên người Tiểu Ma Nữ lấy mắt trần có thể thấy tốc độ khôi phục.

Một màn này, Diệp Thệ Thủy cùng Diệp Lâm Trần kỳ lạ không thôi.

Mấy tức sau, thân thể Tiểu Ma Nữ khôi phục hoàn toàn, nếu như không phải còn không có hô hấp, tuyệt đối cho là nàng chỉ là ngủ.

- Tiền bối, ta nếu thức tỉnh Hồn Tộc Huyết Mạch Tiểu Ma Nữ, ngươi có thể bảo vệ được nàng không?

Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía Diệp Thệ Thủy, trịnh trọng nói ra.

Bất quá bởi vì là truyền âm, Diệp Lâm Trần cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Diệp Thệ Thủy hít sâu một cái, gật gật đầu nói:

- Cho dù liều cái mạng, ta cũng sẽ bảo hộ Thi Vũ an toàn.

- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời.

Tiêu Phàm hít sâu một cái nói, hắn sở dĩ lựa chọn ở nơi này trước công chúng cứu Tiểu Ma Nữ, vẫn còn có chút không tin Diệp Thệ Thủy.

Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng có thể cảm nhận được thái độ Diệp Thệ Thủy đối với hắn phát sinh thay đổi rất lớn, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm nguyện ý tin tưởng hắn.

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đột nhiên mở ra bàn tay, sau một khắc, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái hộp ngọc, mở hộp ngọc, từng đạo từng đạo quang mang yêu dị, xán lạn hồng sắc bắn ra.

Đóa hoa đỏ yêu diễm đến phát tím, cực kỳ thu hút ánh mắt, toàn bộ thiên không đều dường như bị nhuộm thành huyết hồng sắc.

Không trung chiến đấu ngưng một cái, ánh mắt Sở Tam Sinh cùng Diệp Phong đồng thời hướng về Tiêu Phàm, con ngươi hai người bỗng nhiên co rụt lại, trăm miệng một lời hoảng sợ nói:

- U Minh Thần Hoa?!

- U Minh Thần Hoa trong truyền thuyết? Hắn thực sự có U Minh Thần Hoa?

Đám người cũng trợn mắt hốc mồm nhìn đóa yêu nhiêu chi hoa trong tay Tiêu Phàm.

Cách nhau gần nhất Diệp Thệ Thủy cùng Diệp Lâm Trần hai người cũng cực kỳ không được bình tĩnh, bọn hắn hiển nhiên cũng chưa từng nghĩ tới trong tay Tiêu Phàm vậy mà nắm giữ thần vật bậc này.

Nhưng mà còn không chờ bọn hắn lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm trực tiếp dùng Hồn Lực luyện hóa U Minh Thần Hoa, nhét vào trong miệng Tiểu Ma Nữ.