Vô Thượng Sát Thần

Chương 1003




Nửa chén trà nhỏ sau, Tiêu Phàm trở lại chỗ ở khách sạn, trước tiên đi cũng không phải là chỗ mình ở, mà là sát vách tiểu viện.

Hắn một cước đá văng cửa phòng đi vào, nhưng mà trong phòng sớm đã trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ có một cỗ mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.

Diệp Phong cùng Bàn Tử không biết vì sao, Tiêu Phàm lạnh lùng cười nói:

- Chạy thật sự là nhanh, đầu ngươi tạm thời trên cổ ngươi hai ngày.

Đi ra khỏi tiểu viện, Tiêu Phàm lại nhìn về phía Bàn Tử nói:

- Lão Nhị, Chiến Thiên Kích ngươi làm sao không có bị người Sở gia lấy đi?

Bàn Tử không biết Tiêu Phàm vì sao sẽ hỏi vấn đề này, bất quá vẫn là không chút nghĩ ngợi nói:

- Chiến Thiên Kích nhận chủ, cùng ta hòa làm một thể, gửi bên trong Hồn Hải, bọn hắn muốn cầm đều cầm không được.

- A?

Tiêu Phàm ánh mắt hơi hơi sáng lên, hỏi:

- Hồn Binh cũng có thể đặt ở bên trong Hồn Hải?

Bàn Tử gật đầu, hắn còn chưa mở miệng, Diệp Phong một bên liền nói ra:

- Công tử, cái này ta biết.

- Nói một chút.

Tiêu Phàm không chút do dự hỏi, vấn đề này hắn đã nghĩ hồi lâu, nếu như Tu La Kiếm cũng có thể đặt ở bên trong Hồn Hải, vậy sẽ không sợ không có Hồn Binh.

Trước đó Nam Vực Đại Bỉ không có Tu La Kiếm, hắn kém chút ăn một cái thiệt thòi lớn.

Cũng may thời khắc mấu chốt, Tiêu Phàm giải phong Nhị Trọng Tu La Kiếm, bằng không mà nói, Tiêu Phàm vô cùng có khả năng chết trong tay Diệp Trường Sinh.

- Tu Giả muốn đem Hồn Binh thu nhập thể nội, chỉ có cùng Hồn Binh hòa làm một thể, mà muốn hòa làm một thể chỉ có Hồn Binh đạt tới Thần Phẩm, trở thành Thần Binh trong truyền thuyết. Về sau luyện hóa Thần Binh, Thần Binh liền có thể thu nhập thể nội.

Diệp Phong không chút do dự nói ra.

Nói đến đây, hắn không khỏi nhìn Bàn Tử một cái, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc:

- Vừa nãy hắn nói bên trong Hồn Hải hắn cũng có một Hồn Binh, chẳng lẽ trên người hắn cũng có Thần Binh hay sao?

Giờ khắc này, Diệp Phong cũng không dám xem thường Bàn Tử, người có thể có được Thần Binh không đơn giản.

- Thần Binh?

Tiêu Phàm cau mày một cái, mở bàn tay, Tu La Kiếm lập tức xuất hiện, thầm nghĩ trong lòng:

- Tu La Kiếm phẩm giai không phải chỉ Cửu Phẩm mới đúng.

Nhìn thấy Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm, trong mắt Bàn Tử lóe lên một vòng tinh quang, tựa như đoán được cái gì nhưng không khẳng định.

Dù sao, được Chiến Tộc Truyền Thừa, Bàn Tử cũng biết rõ rất nhiều bí mật, chỉ là không đem phương diện kia hướng Tiêu Phàm nghĩ mà thôi.

- Công tử, đây chẳng lẽ chính là Tu La Kiếm trong truyền thuyết? Tu La Kiếm phẩm giai tuyệt đối thuộc về cấp bậc Thần Binh.

Diệp Phong không khỏi vuốt mông ngựa, lại nói:

- Ngài có thể thử nghiệm luyện hóa, nhìn có thể thành công hay không.

- Luyện hóa như thế nào?

Tiêu Phàm nghi hoặc không hiểu.

Diệp Phong lắc đầu, hắn chỉ là nghe nói qua Hồn Binh, cũng không biết cụ thể luyện hóa như thế nào.

- Lão Tam, ngươi thử dụng tâm dẫn ra một tia linh trí Tu La Kiếm, có lẽ có thể thành công.

Bàn Tử nhắc nhở, hắn

chính là thành công như vậy.

- Trở về ta thử xem.

Tiêu Phàm gật đầu, bất tri bất giác đã đi tới chỗ ở, sau đó đẩy cửa phòng ra đi vào, lại nhìn thấy U Linh Nhất Hào ngồi ở kia chờ hắn.

Bất quá, hắn con ngươi lại là không có rơi vào phía trên U Linh Nhất Hào, mà là rơi vào một cỗ thi thể trên mặt đất.

- Là ai?

Một cỗ sát khí ngút trời từ trên người Tiêu Phàm nở rộ mà ra, thực chất sát khí tựa như liền hư không đều có thể xé nát.

Tiêu Phàm tự nhiên một cái liền nhận ra cỗ thi thể kia là ai, cũng chính là bởi vì như thế Tiêu Phàm mới tức giận, ngay sau đó, tất cả ký ức U Linh Nhất Hào đều tràn vào bên trong não hải Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm hai mắt đỏ bừng, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, Huyết Mạch trên cổ phình lên giống như tiểu trùng, có thể nghĩ hắn giờ phút này phẫn nộ.

Đồng dạng, Bàn Tử cũng chẳng tốt đẹp gì, quanh thân thiêu đốt lên cuồn cuộn hỏa diễm, dẫn theo Chiến Thiên Kích quay đầu liền đi.

- Lão Nhị, đứng lại cho ta!

Tiêu Phàm kêu to, thanh âm có chút khàn khàn, hắn đi từng bước một hướng thi thể Lăng Thi Thi, thân thể hơi hơi run rẩy.

- Ta muốn đi giết bọn chúng!

Bàn Tử quát ầm lên, hắn như là một đầu Hung Thú điên cuồng, hiện tại suy nghĩ duy nhất chính là giết đến tận Sở gia, vì Lăng Thi Thi báo thù.

Ánh mắt Tiêu Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thi Thi, cũng không quay đầu lại nói:

- Ngươi có thể giết bọn chúng sao? Nếu như có thể, ta hiện tại theo ngươi đi!

Bàn Tử toàn thân run rẩy, quay người phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, nói:

- Nhưng ta không biết lần sau đối mặt Lão Đại như thế nào, đây chính là muội muội của hắn!

Nam nhi tám thước vậy mà chảy nước mắt, có thể thấy Bàn Tử giờ phút này vô cùng phẫn nộ.

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, hắn quỳ trên mặt đất nhìn thi thể Lăng Thi Thi, trước đó từng màn nhìn thấy Lăng Thi Thi còn quanh quẩn trong đầu.

Nhưng mà hiện tại, thiếu nữ thuần khiết vậy mà biến thành một bộ thi thể lạnh như băng.

- Thật xin lỗi, ta tới muộn.

Hồi lâu, Tiêu Phàm lúc này mới phun ra một câu, khom người trước Lăng Thi Thi một cái thật sâu.

Nếu như không phải vì cứu Bàn Tử, cũng không cùng U Linh Nhất Hào mất đi liên hệ, nếu như không có mất đi liên hệ, Tiêu Phàm trước tiên chạy về còn có thể cứu nàng.

Dù sao trên người Tiêu Phàm còn có một gốc U Minh Thần Hoa, U Minh Thần Hoa nắm giữ lực lượng khởi tử hồi sinh, bất quá cũng có một cái hạn chế.

Chính là người chết không thể vượt qua một canh giờ, thời gian càng dài, hi vọng cứu sống càng xa vời, bởi vì Linh Hồn một khi tiêu tán cho dù thần tiên cũng không cứu được.

Tiêu Phàm xem như một Luyện Dược Sư liền có thể đánh giá Lăng Thi Thi đã chết qua bốn canh giờ, cho dù nắm giữ U Minh Thần Hoa cũng hết cách xoay chuyển.

- Ngươi yên tâm, không diệt Sở gia, Tiêu Phàm ta thề không làm người!

Tiêu Phàm cởi áo ngoài che khuất khuôn mặt Lăng Thi Thi, sau đó cẩn thận từng li từng tí đem thi thể nàng thu nhập bên trong Hồn Giới.

- Không diệt Sở gia, Nam Cung Tiêu Tiêu ta thề không làm người!

Bàn Tử cũng gần như gào thét đi ra.

Trong phòng một trận trầm mặc, Diệp Phong đứng trong góc liền thở mạnh cũng không dám, sợ Tiêu Phàm lửa giận lan đến gần trên người hắn.

- Lão Nhị, ngươi trước đem trạng thái điều tiết đến tốt nhất, đến thời điểm chúng ta nháo hắn long trời lỡ đất!

Sau nửa ngày, Tiêu Phàm mới phun ra một câu.

- Được!

Bàn Tử khẽ cắn môi, hắn hiện tại trong lòng kìm nén một hơi, chỉ muốn đại sát một trận.

- Ta hiện tại phải chuẩn bị chút đồ vật, cần yên lặng một chút, Lão Nhị ngươi ở căn phòng cách vách đi.

Tiêu Phàm lại nhìn về phía Diệp Phong nói:

- Diệp Phong, ngươi thay ta Hộ Pháp.

- Vâng, công tử.

Diệp Phong gật đầu.

Bàn Tử cũng không có phản bác, hắn biết rõ Tiêu Phàm hiện tại đoán chừng so với hắn còn phẫn nộ hơn, chỉ là cỗ phẫn nộ bị hắn áp chế một cách cưỡng ép xuống mà thôi.

Lấy hiểu biết Bàn Tử đối với Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không đem cỗ sát ý này phóng xuất ra, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!

Chờ hai người rời phòng, Tiêu Phàm lúc này mới thu hồi ánh mắt, mở ra Hồn Giới trong phòng sớm đã chuẩn bị kỹ càng, trong mắt lập loè sát ý.

Trong bàn tay, trong phòng xuất hiện rất nhiều thạch đầu và đầu gỗ.

Nhìn những cục đá này, Tiêu Phàm hít sâu một cái, lạnh giọng nói:

- Sở Nhạn Nam, vì ứng phó ta, ngươi cũng hao hết tâm tư, xem ai có thể cười đến cuối cùng.

Lục Đạo