Vô Thượng Luân Hồi

Chương 967: Chương 967




Mục Thanh Hàn hơi chau mày, tiến đến như một cơn gió rồi lắc nhẹ Triệu Bân.

Triệu Bân mở mắt ra, nhìn thấy Mục Thanh Hàn thì mới dụi mắt và chào: “Chào buổi sáng sư tỷ!”

“Đâu phải không có chỗ ở, sao lại ngủ ở đây?”, Mục Thanh Hàn khẽ nói.

“Ngủ ở đây tốt và an toàn hơn”, Triệu Bân vẫn còn đang dụi mắt, thật sự ngủ không ngon giấc.

Mục Thanh Hàn nghe hắn nói mà không hiểu gì.

Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta đã hiểu ra. Lúc nàng ta nhìn về phía phòng hắn thì có một bóng người nhảy ra từ cửa sổ, đấy là Vân Yên, cô ta giống như một tên trộm bị người ta phát hiện, nhảy qua cửa sổ bỏ trốn. Đúng là sư phụ mà, đến động tác nhảy cửa sổ cũng đẹp, ít ra thì đẹp hơn Triệu Bân, tiếp đất rất thăng bằng.

“Chuyện này…”

Mục Thanh Hàn hé nhẹ miệng, lúc này nàng ta mới biết tại sao Triệu Bân lại ngủ ở đây.

“Nhóm lửa, nấu cơm!”

Vân Yên nghiêm nghị chắp tay ra sau lưng, nhẹ nhàng bước qua. Lúc đi ngang qua Triệu Bân thì cô ta còn liếc hắn một cái, đêm qua tự dưng ngủ trên giường đồ đệ, chắc chưa dọa chết tên nhóc này đâu nhỉ!

“Suýt chút làm ta sợ tới tè ra quần!”

Triệu Bân không nói gì nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả. Sư phụ mộng du đến giường của hắn, nếu nói ra thì chắc không ai tin, may mà hắn lanh trí và chạy cũng nhanh, nếu không thì dù nhảy xuống sông Hoàng Hà, chắc hắn cũng chẳng thể rửa sạch nỗi oan.

Vân Yên ho gượng, quay về lại khuê phòng của mình.

“Sư phụ của chúng ta có bệnh phải không?”, Triệu Bân hỏi.



“Ừm!”, Mục Thanh Hàn khẽ giật khóe môi: “Do công pháp gây ra, người thường hay bị mộng du!”

“Bệnh này cần phải chữa”, Triệu Bân hít một hơi sâu, nếu cứ dăm ba ngày, sư phụ lại mò đến chỗ của hắn vậy thì sao hắn chịu nổi, chỉ ngủ trên giường thôi thì không sao, nếu như mộng du và cho hắn một chưởng thì tèo đời mất, có một sư phụ không chịu ngồi yên như thế, đến ngủ cũng phải mở một mắt.

“Qua đây vo gạo đi!”

Mục Thanh Hàn đã đến trước bếp và xắn tay áo lên.

Triệu Bân không nhìn nữa, sau khi rửa tay thì qua bếp giúp đỡ, múc hơn mười cân gạo

“Chắc ở nhà ngươi chưa từng nấu ăn nhỉ?”, Mục Thanh Hàn lạnh lùng nói.

“Nấu được mấy lần!”, Triệu Bân trả lời.

“Ngươi ăn có hết không mà vo nhiều gạo thế?”

“Ta ăn nhiều!”, Triệu Bân cười ngượng rồi lại đổ thêm hai ba ký nữa.

Mục Thanh Hàn lười nói thêm, chỉ chuyên tâm lặt rau.

Mặc dù sư tỷ này có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lòng dạ lại khá tốt, khả năng làm bếp cũng giỏi.

Bữa sáng rất ấm áp.

Cũng không biết vì không muốn ăn hay vì đồ ăn không ngon mà Vân Yên và Mục Thanh Hàn đều không đụng đến, nói đúng hơn là họ đều nhìn Triệu Bân ăn. Hai người họ bưng chén, còn Triệu Bân cầm bưng một cái bồn nhỏ, ngồi cắm đầu ăn hì hục, hắn cũng không kén chọn, món nào hắn cũng thấy ngon.