Người khó xử nhất là Triệu Bân.
Lý Huyền Thương chết cũng không sao, nhưng hình như hắn đã biến từ một con khỉ thành một trái banh da, bị đá tới đá lui, không ai cần hắn, điều này làm hắn muốn giải phóng thiên cang hộ thể một chút giữa đám đông. Thiên cang hộ thể cực mạnh được thi triển ở chốn đông người thì… sẽ nổi bần bật đấy. Nếu không cho mấy lão già này biết cái gì gọi là tiềm lực thì bọn họ còn tưởng hắn là một tên tép riu nữa.
Nếu sớm biết rắc rối thế này thì trước đây, hắn đã lên đài sát hạch rồi, chỉ tốn một chưởng chứ mấy.
Soạt!
Đột nhiên, Tử Ngọc trong tay của Triệu Bân bay ra.
Nói chính xác hơn là nó đã bị một lực hút hút bay đi, điều này khiến các trưởng lão đều ngước nhìn theo.
Đập vào mắt họ là một cô gái mặc áo trắng ẩn hiện trong làn sương mờ, dưới ánh trăng toát lên vẻ đẹp rất thần thánh giống như một vị thần tiên giáng trần, không nhuốm bụi nhân gian, hào quang lấp lánh và khá huyền bí.
Triệu Bân cũng liếc nhìn. sang
Ngay sau đó, hắn liền cúi đầu, dụi mắt, vì cô gái áo trắng đó mang mặt nạ bằng ngọc trắng che mất khuôn mặt, hơn nữa, mặt nạ bằng ngọc trắng còn có khả năng chống nhìn lén, khiến hắn bị lóa mắt.
“Đúng là tác phẩm của Sở Lam!”
Cô gái áo trắng cười nhạt, nắm lấy Tử Ngọc của Xích Diễm và nhìn tới nhìn lui.
“Sư muội đến thật đúng lúc, hay là muội nhận tên nhóc đi!”, trưởng lão mập cười hehe.
Cô gái áo trắng không trả lời, nhẹ nhàng tiến đến, cô ta nhìn Triệu Bân và hỏi: “Nhóc con, có muốn làm đồ đệ của ta không?”
Có lẽ vì Triệu Bân phản ứng quá kịch liệt nên cô gái áo trắng nhướng mày.
Có ý gì đây? Muốn luyện gì đó với sư phụ hả?
Đến cô gái áo trắng cũng như thế thì đừng nói gì đến Mục Thanh Hàn, không cần biết ai là ai, sao cứ muốn rút kiếm ra thế? Phải chăng đầu óc của vị tiểu sư đệ mới được thu nhận này có vấn đề, sao lại như động kinh vậy?
“Kiếm tốt!”
Ánh mắt của cô gái áo trắng hướng về thanh kiếm Long Uyên trong tay của Triệu Bân.
Đúng thật là một thanh kiếm tốt! Dù cô ta là một Địa Tạng đỉnh cao nhưng cô ta cũng không biết nó được làm từ chất liệu gì, còn có mấy chữ cổ khắc bên trên nữa, cũng chứa một chút súc tích của đạo. Cô ta không ngờ một cấp Chân Linh nhỏ bé mà lại có một thanh kiếm tuyệt thế như vậy.
Triệu Bân thì vẫn đứng ở đó, ánh mắt tối tăm và vô định.
Không thể trách hắn được, vì cô gái áo trắng này giống hệt như Vân Phượng.
Nói giống hệt tức là như được đúc ra từ một khuôn.
“Không phải Vân Phượng!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Hắn nhớ là Vân Phượng khá lạnh lùng.
Nhưng vị này lại như thần tiên, khí chất của hai người họ hoàn toàn không giống nhau.
“Chị em sinh đôi sao?”, Triệu Bân đoán thầm trong lòng.
“Ngươi làm gì đó?”, Mục Thanh Hàn khẽ quát lên.
Rút kiếm ra trước mặt sư phụ, đừng nói tên nhóc này định khi sư diệt tổ đấy chứ?
Cô gái áo trắng cũng muốn biết, cô ta mỉm cười, nhìn Triệu Bân với vẻ hứng thú.
“Có… Có muỗi!”
Triệu Bân ho gượng, miệng nói tay làm, hắn thật sự đã cầm kiếm Long Uyên của mình múa tới múa lui trong không trung, chủ yếu là biểu cảm của hắn, thật sự rất nghiêm túc! Người không biết thì chắc sẽ tưởng trên đình Tử Trúc có muối thật. Mục Thanh Hàn đã nhếch môi, liếc xéc Triệu Bân. Người nào đó tìm lý do mà cũng bất thường đến thế à, nào có muỗi chứ!