Vô Thượng Luân Hồi

Chương 960: Chương 960




Đấy là chuyện mà hắn chưa từng nghĩ đến.

E là nữ soái Xích Diễm cũng không ngờ đến chuyện này, cô ta ở biên cương xa xôi, không biết được chuyện xảy ra trong môn phái, thậm chí đến việc bạn cũ Lý Huyền Thương đã chết mà cô ta cũng không hay biết gì, nếu như biết thì cô ta sẽ không chỉ đích danh hắn đến tìm Lý Huyền Thương.

“Chết rồi, chôn thân ở đất ma!”

Trưởng lão mập có lòng tốt, uống một ngụm rượu rồi cũng tưới một chút rượu lên mặt đất, chắc là quan hệ của ông ta và Lý Huyền Thương cũng không tồi. Lúc ông ta kính rượu thì còn tiện thể giải thích thắc mắc cho Triệu Bân.

“Đất ma sao?”

Triệu Bân lẩm bẩm, hắn đã từng nghe đến cái tên đó rất nhiều lần rồi.

Thiên Tông đã mất một trăm lẻ tám đệ tử chân truyền ở đất ma, tổn thất nặng nề, nếu không Thiên Tông sẽ không dưng đi chiêu mộ thêm đệ tử. Thì ra trong số những người chôn thân ở đất ma không chỉ có đệ tử chân truyền mà còn có trưởng lão của Thiên Tông, mà Lý Huyền Thương chắc chỉ là một trong số đó.

“Ngươi là gì của Lý Huyền Thương?”

“Nữ soái Xích Diễm bảo ta đến tìm ông ấy!”, Triệu Bân trả lời.

“Nữ soái Xích Diễm hả?”

Trưởng lão mập lại nhướng mày, cầm hồ lô rượu, quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới.

Các trưởng lão khác đang định bỏ đi nhưng khi nghe thấy cái tên nữ soái Xích Diễm thì bất giác liếc mắt nhìn qua. Chủ yếu là vì họ thấy kỳ lạ, nữ soái Xích Diễm uy danh hiển hách, còn giữ chức phó chưởng giáo ở Thiên Tông, địa vị tôn quý như vậy, đừng nói gì là người ngoài, đến cả trưởng lão Thiên Tông muốn gặp cô ta cũng không được nữa là.



Sao một nữ soái như thế lại có thể có qua lại với một tên tiểu bối cấp Chân Linh?

Triệu Bân không trả lời, chỉ lấy Tử Ngọc ra.

“Tử Ngọc Xích Diễm!”

Các trưởng lão đều nheo mắt tập trung lại.

Lúc này, đến cả trưởng lão đã bỏ đi rồi cũng phải quay trở lại, có vẻ như họ nhận ra được vật đó. Cả long triều Đại Hạ chỉ có mình nữ soái Xích Diễm là sở hữu thứ này, người ngoài không thể làm giả, có thể nói đây là tín vật, thế thì nữ soái Xích Diễm sẽ không tùy tiện tặng cho người khác, không ngờ một tiểu võ tu cấp Chân Linh lại có được nó, thật sự khiến cho người khác phải bất ngờ.

“Tiểu bối, chắc không phải là ngươi ăn cắp đấy chứ?”

Trưởng lão mập cầm lấy Tử Ngọc, nhìn tới nhìn lui và chắc chắn là Tử Ngọc của Xích Diễm.

Triệu Bân ho gượng, không hề trả lời, thần thái của hắn đã nói lên tất cả. Nữ soái Xích Diễm là nhân vật thế nào? Là thống soái của quân Xích Diễm, cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên đúng nghĩa, cấp Chân Linh quèn có thể ăn cắp được đồ của cô ta sao?

Hơn nữa, ai lại lớn gan cầm Tử Ngọc đến chỗ này để tìm cảm giác kích thích chứ?

“Sao nữ soái lại cho ngươi Tử Ngọc này?”. Các trưởng lão đồng thanh hỏi, mắt nhìn Triệu Bân chằm chằm, nếu tên nhóc này dám nói dối thì biểu cảm nhất định sẽ không qua mắt được bọn họ, chủ yếu là vì họ tò mò, tò mò nữ soái Xích Diễm có quan hệ gì với Triệu Bân, chắc phải có quan hệ đặc biệt thì Xích Diễm mới tặng Tử Ngọc.

“Từng cùng nhau ra chiến trường!”, Triệu Bân đáp. Hắn đã lược bỏ vài tình tiết, chẳng hạn như giúp nữ soái luyện hóa sát ý Thiên Võ. Hắn nói tiếp: “Nữ soái bảo ta cầm viên ngọc này đến bái Lý Huyền Thương tiền bối làm sư phụ!”

“Chuyện này…”