Dù qua rất lâu nhưng kí ức của hắn vẫn còn mới mẻ lắm.
Dù U Lan có thay đổi mặt mũi thế nào đi nữa, chỉ cần đôi mắt đó không thay đổi thì hắn vẫn sẽ nhận ra được.
“Người La Sinh Môn cũng đến để tham gia khảo nghiệm”.
Ánh mắt Triệu Bân khẽ nhíu lại, đây là lần đầu tiên hắn gặp lại U Lan sau khi hắn ở thôn Sơn Hà, cũng như hắn, cô ta chẳng những thay đổi dáng vẻ mà cũng thay đổi cả khí tức, theo hắn thấy, có lẽ U Lan gia nhập Thiên Tông vì mệnh lệnh của bên trên, hoặc là La Sinh Môn muốn đặt quân cờ này vào Thiên Tông.
La Sinh Môn xuất quỷ nhập thần.
Sát thủ của họ có mặt ở bất kỳ nơi nào, bây giờ cả Thiên Tông cũng dám trà trộn vào, có thể thấy rễ của họ đã đâm sâu và rẽ nhánh phức tạp đến mức nào, nói không chừng có rất nhiều tai mắt của La Sinh Môn trong các thế lực khác.
Rầm!
Hắn ngước lên, U Lan đã đánh một chưởng vào tấm bia đá, sức mạnh đáng sợ khiến các trưởng lão đang ngồi xem dưới đài đều ngồi thẳng dậy, dây cũng là một nhân tài, tư chất cực kỳ xuất sắc.
Các trưởng lão đều mời gọi.
Nhưng U Lan chỉ có thể chọn một người, trước khi lên đài cô ta đã chọn sẵn nên đi thẳng tới chỗ nữ trưởng lão, có lẽ đó cũng là sắp xếp của La Sinh Môn, chẳng qua chỉ là diễn cho có vậy thôi.
“Haiz, lại thêm một nhân tài bị bắt mất”.
Một khi có người xuất sắc, có người mừng cũng có kẻ lo, tìm được một đồ nhi hài lòng đẹp ý, lại có thiên phú dị bẩm khó như thế đấy! Tư chất kém thì không thèm ngó, tư chất tuyệt vời thì lại vào cửa nhà người khác.
Bên kia, U Lan đã theo nữ trưởng lão đi mất.
Trước khi đi cô ta còn ngoảnh đầu nhìn lại, cứ lướt vòng vòng trong đám đông như thể đang tìm gì đó, mong sẽ thấy một bóng người quen thuộc: Triệu Bân, Triệu Bân của Triệu gia thành Vong Cổ.
Triệu Bân trong ký ức của cô ta vẫn là một tên yêu nghiệt nghịch thiên, nếu đến tham gia thử nghiệm thì chắc chắn sẽ trúng tuyển.
Nhưng lướt hết một vòng vẫn không thấy bóng người trong trí nhớ.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua Triệu Bân thì cô ta bất giác dừng lại một lát.
Gương mặt bình thường đó, hình như cô ta đã gặp ở đâu rồi.
Phải rồi, từng gặp ở thôn Sơn Hà.
Đêm hôm đó, cô ta với Phượng Vũ đánh nhau một trận, đều ngã xuống lòng sông và được người trong thôn cứu lên, khi tỉnh lại thì ba người đang nằm cùng nhau trên một chiếc giường, ngoài cùng là cô ta, kế bên là Phượng Vũ và người thứ ba chính là người cô ta trông thấy, không ngờ hắn cũng tới, đến để tham gia khảo nghiệm của Thiên Tông ư?
Tiếc quá! Cô ta nào đâu biết rằng người mình đang nhìn, người nằm cùng giường với cô ta đêm đó chính là thiếu chủ Triệu gia cô ta hằng nhớ thương, đã thay đổi mặt mũi, cũng thay đổi hơi thở, không cách nào nhận ra được, chỉ có cảm giác khá là quen thuộc, cũng được xem là bạn cũ.
“Hi Nguyệt, con nhìn gì thế?”, nữ trưởng lão khẽ cười.
“Không… Không có gì”.
U Lan vội vàng chuyển tầm mắt, đuổi theo nữ trưởng lão. Còn Hi Nguyệt, tất nhiên đó là tên cô ta dùng lần này, vào Thiên Tông chính là mệnh lệnh từ bên trên, đây là nhiệm vụ ần nấp trong thời gian rất dài, dáng vẻ, hơi thở, tên. Tất cả đều bị thay đổi. Trong đám đông, Triệu Bân đứng yên như bức tượng.