“Sư huynh, hay là chúng ta cũng về đi thôi!”
Liễu Như Nguyệt lại khẽ nói, không có người lớn bảo vệ, có lẽ hai người sẽ chết ở đây bất kỳ lúc nào.
“Đừng vội, nhất định sẽ tìm thấy”.
Thanh niên áo trắng hít một hơi thật sâu, cảm thấy mất mặt là chính.
Trước khi tới hắn ta đã hứa hẹn với Liễu Như Nguyệt và Vân Phượng, nếu không tìm được thì chẳng phải mất mặt lắm ư, một cơ hội để thể hiện tốt vậy mà, không nên lãng phí.
“Ở đây vậy!”
Bên kia, Vương Trác cầm theo cây roi sắt, tay kia cầm thanh kiếm đi tới đâu chém tới đó, rừng sương mù rậm rạp, đi được một lát đã chui vào bụi cỏ, chỉ có thể dùng kiếm để mở đường.
Triệu Bân cũng ở đây, sắc mặt hơi tái.
Vừa mới đây thôi, hai người chống lại hai cảnh giới Huyền Dương, đều cao hơn cả cấp, đánh một trận, tiêu hao quá nhiều, kẻ còn yếu như Vương Trác bị đánh đến nội thương, khó lắm mới giết được người thì lại đụng phải con rết yêu thú, đánh thêm trận nữa, đến giờ vẫn chưa đánh xong.
“Ngươi nói xem liệu cây quả Thiên Linh có chân để chạy không nhỉ?”
Vương Trác chém một gốc cây to, ngoái đầu lại nhìn Triệu Bân.
“Có trời mới biết được”.
Triệu Bân lau máu tươi bên khóe miệng, quan sát dọc đường đi, mong mình có thể thấy dị tượng.
Hang động Quỷ Minh có dị tượng hoa Hồn Linh, quả Thiên Linh cũng là bảo vật của đất trời nên hẳn là cũng có.
Chỉ cần thấy dị tượng sẽ biết được vị trí của quả Thiên Linh.
Tiếc là chờ đợi mấy ngày vẫn không thấy dị tượng, chỉ thấy người đến tìm bảo vật ngày càng đông, số đó cũng chẳng tốt lành là mấy, khắc khẩu cái là đánh nhau, mang đến rất nhiều phiền toái cho người tìm bảo vật.
Nên biết rằng rừng sương mù không chỉ có khói mê và khói độc, mà nó còn che giấu một yêu thú cực kỳ đáng sợ, nó mà ngửi thấy mùi máu tươi, hoặc là tiếng động lớn thì nơi nào náo nhiệt nó sẽ chạy tới đó.
“Ta bấm tay tính, chắc là râu chữ bát bị người ta giết rồi”.
Vương Trác bùi ngùi nói, đừng nói tới hắn ta, Triệu Bân cũng đoán thế.
Giết người cướp của cực kỳ nhiều, đụng trúng một người nào cũng có thể khiến râu chữ bát khó chịu.
Càng khỏi phải bàn đến rừng sương mù đâu đâu cũng là cạm bẫy.
“Ngươi… Cũng biết Tuệ Tâm Châu hả?”, Triệu Bân đột nhiên nói.
“Đó chính là hàng tốt, tại sao lại không biết nhỉ?”, Vương Trác nói xong còn dùng tay áo lau mồ hôi: “Tuệ Tâm Châu chẳng có tác dụng gì với người bình thường, nhưng với người có huyết mạch đặc biệt thì lại có tác dụng thần kỳ”.
“Thần kỳ đến mức nào”, Triệu Bân vội vàng nói.
“Tất cả những huyết mạch đặc biệt đều có nhiều hơn người bình thường một kiếp nạn, đó là kiếp nạn để thức tỉnh”, Vương Trác chậm rãi nói: “Thức tỉnh huyết mạch thành công rồi, tứ chi bách hải, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch… Thậm chí là mỗi một giọt máu đều niết bàn lột xác, đó là cơ duyên của tạo hóa. Nhưng nếu thức tỉnh thất bại thì sẽ khó khăn đấy, ví dụ rõ rệt nhất mà ta thấy hoài đó là biến thành người thực vật, hoặc ngủ say bất tỉnh, hoặc là chết. Có rất nhiều yếu tố không thể xác định, khả năng của Tuệ Tâm Châu chính là bỏ qua những yếu tố đó. Có được Tuệ Tâm Châu, thức tỉnh huyết mạch chắc chắn sẽ thành công”.
“Thì ra là thế”, Triệu Bân thì thào.