Sáng sớm, ánh sáng ấm áp rọi xuống rừng cây.
Triệu Bân đã tỉnh nhưng cực kỳ ủ dột, hắn dùng hết nửa đêm mới an ủi được vết thương tinh thần, tới giờ đầu óc vẫn còn choáng váng. Chiếc chuông kéo hồn kia quá kỳ dị, không biết cách sử dụng thì vừa tổn thương địch vừa tổn thương chính mình. Vết chém đa phần đã khép miệng, nhưng nội thương của võ đạo không dễ lành như thế đâu.
U Lan vẫn đang bị trói trên cây nhỉ?
Một cô gái xinh đẹp mà bị trói trên cây đủ hai mươi vòng, hiển nhiên không phải chuyện mà con người nên làm, thế nhưng người nào đó còn định trói thêm vài vòng nữa.
Cũng phải, cô nương này mà phát điên thì chẳng nhận nổi người thân.
Lúc này cô ta đang ngủ rất ngon, đừng nói là làm loạn, muốn nhúc nhích thôi cũng khó khăn.
Triệu Bân chắp tay, đứng dưới gốc cây nhìn tới nhìn lui.
Huyết thống bá đạo của U Lan ẩn giấu trong cơ thể, lúc này không tìm thấy được chút tung tích nào, dường như chỉ bộc phát vào thời kỳ đặc biệt. Còn về phần bộc phát lúc nào, chắc hẳn U Lan biết rất rõ, ví dụ như đêm qua, cô ta đã biết trước huyết mạch sẽ phản phệ nên đã trói bản thân vào trước, trông có vẻ như trước kia cô ta thường xuyên làm chuyện này.
Thế nhưng, tối qua là chuyện ngoài ý muốn, xích sắt cũng không thể trói được cô ta.
Về điều này, có lẽ chính bản thân cô ta cũng không ngờ tới, đến mức hắn cũng chịu tai ương theo cô ta, bị đuổi giết tới nửa đêm và toàn thân ngang dọc vết thương. Nếu không vì “có bệnh thì vái tứ phương”, dùng bừa chiếc chuông bắt hồn mà Ngưu Oanh đưa cho, có lẽ hắn đã bị chém chết rồi.
Ngoài ra, còn có công pháp nữa.
Thứ công pháp quỷ dị của U Lan chắc hẳn liên quan tới huyết thống bá đạo này, hễ gặp trăng tròn thì chân nguyên tiêu tán, sau đó huyết mạch bù vào, sau đó thì chân nguyên lại cạn kiệt.
Đây chắc hẳn là một quá trình.
Lúc này đây, chân nguyên đã khô kiệt của cô ta đang dần dần quay trở lại.
Triệu Bân lần đầu thấy kiểu võ tu quái dị như thế này.
Khi hắn nhìn cô ta, U Lan khẽ rên một tiếng, chầm chậm mở mắt ra, định cử động nhưng không thể cử động được, nhìn xuống bản thân mới biết mình bị trói, còn trói cứng ngắc luôn.
“Tại sao... lại trói ta”, U Lan nhíu mày nhìn Triệu Bân.
“Tại sao phải trói ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết à?”, Triệu Bân nói, khóe miệng có vết máu rỉ ra, khí tức cũng ủ rũ, gương mặt hắn cũng trắng bệch, vừa nhìn đã biết bị thương, đã vậy còn là nội thương.
“Do... ta đánh à?”, U Lan dò hỏi.
“Ta tự đâm vào đấy”, Triệu Bân buột miệng đáp, lướt mắt nhìn U Lan từ trên xuống dưới từ trái sang phải, nếu không vì ngươi phát điên lúc nửa đêm, liệu ta có bị đánh đến mức này không? Người ta ăn cám trả vàng, ngươi thì hay rồi, ngay giữa đêm đã tặng ta một niềm vui bất ngờ. Nếu sớm biết như vậy, có thằng ngu mới lấn mình vào vũng nước đục này.
U Lan im lặng, hàng lông mày khẽ nheo lại.
Sợi xích sắt kia được đúc từ loại sắt đặc biệt, dù cho huyết mạch phản phệ cũng khó lòng giãy thoát. Trước kia cô ta vẫn trải qua ngày này như vậy, xem ra đêm qua sợi xích sắt kia chẳng thể trói nổi cô ta. Nhìn tình thế của Triệu Bân là biết hắn bị đánh rất thê thảm.
“Huyết mạch lại mạnh thêm à?”
U Lan lầm bầm, chắc chắn là nguyên nhân này, nó đã mạnh đến mức xích sắt cũng không trói được.
“Thứ đó không phải là huyết mạch bản mệnh của ngươi nhỉ!”
Triệu Bân nói, đây là kết luận mà hắn đưa ra. Huyết mạch của U Lan chắc chắn không phải bẩm sinh đã có, chắc hẳn được rót vào sau này, mỗi khi U Lan suy yếu, nó sẽ phản phệ.
Ví dụ như khi chân nguyên tiêu tán.
U Lan không nói gì, trong mắt Triệu Bân, cô ta đang ngầm thừa nhận.
Chính vì cô ta ngầm thừa nhận nên Triệu Bân mới ho khan.
Biết thừa sẽ có trăng tròn thì cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng chạy ra ngoài đi dạo! Cũng trách hắn nữa, quá thương cảm với người khác, tùy tiện nhúng tay vào, bị người ta đánh cũng đáng đời.
“Có thể, cởi dây trói cho ta không”.
U Lan cúi đầu khẽ nói, sau đó bồi thêm một câu: Ta chỉ phát bệnh khi trăng tròn thôi, ý tứ rất rõ ràng, thả ta ra, trong thời gian ngắn, ta sẽ không phát cuồng đâu.
“Trói mới tốt, trói mới an toàn”.
Triệu Bân quệt máu mũi một cách thâm thúy, nội thương trong cơ thể quá nặng.
“Ta...”
U Lan khẽ hé miệng, vùi đầu sâu hơn, cô ta lên tiếng nhưng chưa nói hết câu đã thấy gương mặt thoáng ửng hồng, chắc hẳn có điều gì khó nói.
“Mắc tiểu hả?”
“Ừm”.
“Ta đi chỗ khác dạo chơi”.
Triệu Bân vung tay chém dây thừng, một tay xách kiếm, một tay chống eo, cà nhắc cà nhắc đi chỗ khác, từ xa nhìn lại, bóng lưng của hắn cực kỳ buồn cười.
Nếu đổi lại là thiếu gia nhà khác, không huýt sáo một tiếng sẽ không đi đâu.
Sau lưng hắn, U Lan có vẻ chật vật, chắc vì cơ thể còn yếu nên đi đứng không vững, gò má của cô ta cũng đỏ ửng lên, dường như đang xấu hổ.
Ở bên này, Triệu Bân đã đi đủ xa rồi. Hắn bắt một con sói hoang, tìm một mảnh đất rộng rãi, đốt một đống lửa, mùi thịt nướng thơm lừng nhanh chóng bay khắp khu rừng.
“Ta không theo kịp rồi, ngươi tự cầu phúc cho bản thân nhé”.
Triệu Bân lầm bầm, hắn đang nói tới đám người Ngưu Oanh. Hắn cũng muốn hội hợp cùng tên béo chứ, nhưng bị thương nặng thế này, muốn đi ra khỏi cánh rừng còn khó, còn nữa, hắn đã xem xét địa hình không chỉ một lần mà vẫn không biết bản thân đang ở đâu.
Nói tới thương thế, khóe miệng hắn lại rỉ máu.
Ngoại thương còn đỡ, ghét nhất là nội thương, không phải một hai ngày là hồi phục được.
Đúng lúc này thì U Lan tới.
Cô nương này vẫn không đi đứng vững vàng được, tay bám vào gốc cây khô mà lảo đảo. Triệu Bân bị thương nặng, cô ta cũng bị thương không nhẹ, đến giờ vẫn còn váng đầu.
Tiếng chuông của chuông bắt hồn không phải thứ có thể đem ra đùa được.
Chủ yếu vì tối qua Triệu Bân lắc điên cuồng, lắc đến mức cả hai cùng bị thương, đừng nói gì đến Huyền Dương Địa Tạng, cho dù bây giờ có một Chân Linh đến cũng có thể tiêu diệt hai người họ.
U Lan đã ngồi xuống, cúi đầu cụp mắt, gò má vẫn còn ửng hồng.
“Trong trạng thái bình thường, ngươi có biết bay không”, Triệu Bân hỏi.
U Lan không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Huyết mạch phản phệ không phải thứ mà cô ta có thể khống chế được, đến nay sở dĩ cô ta biết bay là vì huyết mạch được rót vào có liên đới tới một chủng tộc cổ xưa với sức mạnh thần kỳ.
Triệu Bân không hỏi thêm nữa, yên tâm nướng thịt.