Triệu Bân lại dừng bước, vẫn là hồ nước đó.
Không phải hắn cố tình quay lại, mà đi lòng vòng một hồi thì lại về đúng chỗ này.
Vẫn là mê cung trận, mê cung trận của tự nhiên, không phải là mê cung, nhưng vượt xa mê cung, dù hắn có thiên nhãn cũng rất khó nắm bắt, chẳng hạn như hồ nước này, hắn đã trở về vài lần rồi, cả hắn còn như thế chứ đừng nói tới ba người khác, cứ như một con ruồi không biết đâu là phương hướng, cứ dạo quanh trong sương mù.
“Lão ta đâu rồi nhỉ?"
Triệu Bân nhảy lên một tảng đá lớn, dõi mắt nhìn ra xa.
Lọt vào mắt hắn chính là mây mù mờ ảo, có tác dụng ngăn cản tầm nhìn và khả năng cảm giác.
Đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên, Triệu Bân bèn liếc sang.
Có người đến, lấp ló trong làn sương mù chính là một bóng người mờ ảo.
Đó không phải là râu chữ bát mà là một ông lão mặc áo bào đen, chống một cây gậy đầu rồng, hốc mắt hõm sâu, con ngươi lồi ra ngoài, có màu của máu, có lẽ là một người đã nhuốm máu tươi.
“Còn nhóm ba người nữa”, Triệu Bân khẽ nhíu mày, thì thào.
Từ trên người lão già mặc áo bào đen, hắn ngửi thấy mùi sát khí thoang thoảng, theo hắn thì lão ta đã giết khá nhiều người, hơn nữa sát khí có quấn thân, tu vi ấy hả! Huyền Dương tầng cao nhất, khí huyết có độc lực quanh quẩn, có lẽ là một kẻ thích dùng độc, một là tới tìm quả Thiên Linh, hai là mượn khói độc để tu luyện, rừng sương mù đâu đâu cũng là độc, chắc chắn là thánh địa với những kẻ luyện độc.
Khi hắn đang nghĩ thì lão già áo bào đen đã đi tới, liếc nhìn Triệu Bân, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, không ngờ một tiểu bối cảnh giới Chân Linh đi vào sâu như thế lại không mất mạng trong rừng sương mù.
“Giao hết tất cả những thứ đáng giá ra đây, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái hơn một chút”, lão già áo bào đen thản nhiên mở miệng, có lẽ đã quá quen rồi. Nhưng lời dạo đầu của lão ta ấy à! Ai nghe xong cũng sẽ thấy khó chịu.
Triệu Bân chính là một trong số đó.
Thời buổi này, trấn lột mà cũng hống hách ngang ngược như thế, chẳng kín đáo tí nào.
Ngẫm lại thấy cũng đúng, lão già áo bào đen là Huyền Dương tầng cao nhất, hắn chỉ là Chân Linh tầng cao nhất, thua cả một cấp cơ mà? Chênh lệch như thế chỉ là chuyện của một cái tát mà thôi, hơn nữa nơi này còn là khu rừng sương mù.
“Không có tiền, không có bảo bối”.
Triệu Bân nói xong bèn xoay người bỏ đi, không phải hắn sợ lão già này mà là không muốn tạo ra động tĩnh quá lớn.
“Nếu không đưa thì để lão già này tự lấy vậy”, lão già áo bào đen lướt đi như một cơn gió, xuất hiện trước mặt Triệu Bân, một chưởng như vuốt ưng, những ngón tay đó có khí đen quấn quanh, đó là khí độc, lão ta chính là độc thể.
Triệu Bân vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Khi tay của lão ta chỉ cách hắn khoảng ba tắc thì mới độn thổ.
“Độn thổ?”
Lão già áo bào đen giật mình, đó là một bí thuật rất tốt.
Sau một thoáng hoảng hốt, Triệu Bân đã xông ra từ nền đất, vòng sang sau lưng lão già áo bào đen, dùng thể Kỳ Lân, một chưởng Uy Long mạnh mẽ, dù là Huyền Dương tầng cao nhất như lão ta cũng bị đánh ho ra máu.