Nói không chừng vẫn cứu được.
Thế nhưng lực chiến của lão ta có hạn, cả lớp phòng vệ của mãng xà cũng không thể phá nổi.
Nhắc tới Triệu Bân thì đúng là hắn còn sống.
Nhưng đang ở trong bụng mãng xà nên cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, xung quanh toàn là chất lỏng màu đỏ, sềnh sệch tanh hôi, độc tính rất đáng sợ, sức ăn mòn rất mạnh, cả chân nguyên hộ thể của hắn cũng bị ăn mòn chẳng còn mấy, cứ tiếp tục thế này chắc hắn sẽ bị tiêu hóa thành một đống xương vụn.
Hắn sẽ không ngồi đây chờ chết.
Hắn cố gắng dùng cơ thể kỳ lân, cố gắng tạo ra chân nguyên hộ thể.
Xong việc bàn cầm Long Uyên chém tứ lung tung, bên ngoài không thể phá nổi lớp bảo vệ của nó nhưng vào tới bụng rồi thì chưa chắc đâu. Thân kiếm xuất hiện những tia sét, có thêm là khí Huyền Hoàng, kiếm uy vẫn rất đáng sợ, một kiếm chém xuống khiến bụng mãng xà bong da tróc thịt.
Gào!
Hắn cứ ở trong này phá phách lung tung, mãng xà khổng lồ không thể chịu nổi.
Vì thế, nó buộc lòng phải từ bỏ việc đuổi giết râu chữ bát, ở một góc rừng, nó cứ lăn lộn khắp nơi, tiếng kêu đầy đau đớn, có người đang phá phách trong bụng nó, dễ chịu được mới là lạ.
Hả?
Râu chữ bát đang bỏ chạy chợt dừng lại theo bản năng, nhón chân lên nhìn thử.
Lão ta có hiểu chút tiếng thú, con mãng xà cứ gào thét trong vô vọng, đầy thảm thiết.
Không kịp suy nghĩ nhiều, lão ta lại đi vòng trở về gọi khàn cả giọng: “Ranh con, là ngươi đó hả?”
“Nuốt, này thì nuốt này”.
Đó là những lời Triệu Bân dành cho con mãng xà, ở trung bụng nó hoành hành ngang dọc, chém tứ lung tung, không cần biết đó là ruột hay là thần, chẳng cần quan tâm đó là lục phủ hay ngũ tạng, cứ chém vậy thôi.
Thứ con mãng xà phun ra không còn là khói độc nữa mà là máu tươi.
Nó muốn nôn Triệu Bân ra nhưng hắn vẫn còn chưa muốn ra bây giờ.
“Ngươi… Trâu bò”.
Khóe môi râu chữ bát giật giật, cực kỳ khiếp sợ.
Tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh này trời sinh tính nết khó chịu, bị mãng xà khổng lồ nuốt chửng vẫn không chết, còn vui vẻ hơn, ăn phải một tên không chịu ngoan ngoãn chấp nhận số phận thế này, không biết con rắn đó khó chịu đến mức nào!
“Tuệ Tâm Châu”.
Trong bụng con mãng xà, ánh mắt Triệu Bân lập tức dừng lại trong nháy mắt.
Trước đó khi phân thân bị nuốt, hạt châu màu tím cũng bị nuốt vào đây, may là chưa bị tiêu hóa.
Nhưng ở trong bụng con mãng xà, Tuệ Tâm Châu lại sáng rực rỡ.
Thấy thế, hắn cũng không khách sáo, tiện tay lấy bỏ vào chiếc nhẫn ma.