Vô Thượng Luân Hồi

Chương 912: 912: “không Gắng Nổi Nữa!”




Những nơi mà quầng khí đi qua thì những cây cổ thụ chọc trời đều ngã rạp, đá vách núi nát vụn bay khắp nơi.



Ọc!



Triệu Bân hộc máu, suýt bị tiếng rít của mãng xà khổng lồ chấn bay võ hồn.



Hắn vẫn chưa đứng vững thì con mãng xà khổng lồ đã đến nơi, há cái miệng to đầy máu me ra. Triệu Bân nghiến răng, thi triển huyễn thuật của Thiên Nhãn, cố khống chế mãng xà khổng lồ vài giây rồi lại một lần nữa thoát thân, liều mạng trốn chạy.



Mãng xà khổng lồ nổi giận, bám sát không chịu buông tha.



Vì hai người họ mà khu rừng này đã trở nên vô cùng hỗn loạn.



Cũng vì hai người mà khắp nơi đều có tiếng gào thét của thú dữ, vừa giận dữ vừa sợ hãi. Nửa đêm nửa hôm lại bị quấy nhiễu nên chúng tập trung cả đám lại gào thét, trong đó còn có không vài cá thể sánh sang với mãng xà khổng lồ, nếu lang thang ở chỗ khác thì thôi, nếu dám bước chân đến lãnh địa của bọn chúng thì bọn chúng sẽ nhào ra giết ngay.



“Động tĩnh lớn thật, đánh thức con mãng xà khổng lồ đó rồi sao?”



Trong rừng sâu, thanh niên áo trắng và Liễu Như Nguyệt đều quay lại nhìn, chân mày hơi chau lại.



Hiển nhiên, bọn họ biết trong hồ đó có mãng xà khổng lồ, trước khi đến đây, các trưởng bối đã nhắc nhở rồi. Vì họ biết nên trước đó mới đi vòng qua vì nếu bọn họ đụng phải con mãng xà khổng lồ đó thì sẽ không thể có kết cục tốt đẹp. Trong cùng cấp bậc, nếu xét về sức chiến đấu thì yêu thú ở đây mạnh hơn so với yêu thú bên ngoài rất nhiều



“Hai tên đáng chết, chỉ biết gây thêm rắc rối!”



Thanh niên áo trắng lạnh lùng hừ lên, đoán chắc là hai võ tu mà mình đã gặp trước khi vào đây.



Chọc giận mãng xà khổng lồ thì không sao, nhưng giờ cả Huyễn Vụ U Lâm đều đã bị vạ lây. Rất nhiều yêu thú đã bị đánh thức, cục diện này chẳng hay chút nào, hiện giờ càng khó để hái quả Thiên Linh.



Nhắc đến quả Thiên Linh thì hai người họ cũng rất khó xử.



Lão già râu chữ bát không biết quả Thiên Linh ở đâu thì hai người họ cũng không biết.



Các trưởng bối chỉ nói trong Huyễn Vụ U Lâm này có quả Thiên Linh nhưng lại không nói vị trí cụ thể, chỉ còn cách tìm từng cây một. Vốn dĩ họ định lén tìm nhưng lại có người đến phá đám, chọc ai không chọc lại đi chọc con mãng xà khổng lồ đó.



Bên này, Triệu Bân đã rất thê thảm.



Con mãng xà khổng lồ hung hãn, sức tấn công mạnh mà da cũng dày nữa, hắn không sao phá được phòng ngự của nó.



May mà chân cẳng hắn nhanh nhẹn, chạy đủ nhanh, nếu không thì đã sớm bị ăn thịt rồi. Với con mãng xà cỡ này, đừng nói là một tên cấp Chân Linh như hắn, dù là cao thủ cấp Địa Tạng thì chắc cũng không làm được gì.



“Cố gắng lên!”, lão già râu chữ bát ôm vai, chạy theo sau.



Sư phụ đã cảnh báo trước, tuyệt đối đừng chọc đến yêu thú trong Huyễn Vụ U Lâm này.



Có lẽ lời đó là thật rồi, con mãng xà màu đỏ máu này còn hung dữ hơn cả con nhện máu trước đây nữa, xét về tu vi thì nó cũng xem như là bán bộ Địa Tạng rồi, đẳng cấp của hai người họ đều kém xa so với nó.



“Không gắng nổi nữa!”, Triệu Bân lại nôn ra một ngụm máu lớn.



Sức chiến đấu đã bị áp đảo hoàn toàn, tất cả các bí thuật của hắn đều chẳng có tác dụng gì.