Từ khi vào trong rừng sâu, phần lớn thời gian đều bị hắn dành ra để xem bản đồ, phán đoán phương hướng, nhưng trên thực tế thì việc không có tác dụng gì cả, vì mê cung trận ở đây là tự nhiên, phương hướng đã thay đổi từ lâu rồi.
“So với người không đáng tin như ông thì phương pháp này vẫn khả thi hơn!”
Triệu Bân lắc nhẹ hồ lô nhỏ màu tím, hắn đã thu thập được khá nhiều linh khí dạng lỏng.
Còn về phần quả Thiên Linh thì hắn không thấy có hi vọng gì, lão già râu chữ bát còn không biết quả Thiên Linh ở đâu thì tìm cái quái gì. Nhưng có lẽ bọn người Liễu Như Nguyệt đã biết vị trí chính xác, họ có hái mất thì cũng không có gì là lạ.
“Hay là chúng ta ra ngoài đợi đi. Giết người cướp của!”
Lão già râu chữ bát cất tấm bản đồ nhỏ vào, liếc sang Triệu Bân và cười tít mắt.
Câu “giết người cướp của” đương nhiên là cướp của bọn người Liễu Như Nguyệt rồi, mỗi bên đều có hai người, một chọi một, sức chiến đấu của hai người họ lại không tầm thường, chủ yếu là sức chiến đấu của Triệu Bân không kém nên hiển nhiên họ có thể xử lý hai người kia.
“Cách này được đấy!”, Triệu Bân nói rồi khẽ ngồi xổm xuống.
Trước mặt là một hồ nước, nước hồ hơi đục, có hơi nước lãng đãng bên trên.
Nhìn kĩ thì có thể thấy như có thứ gì đó đang phát ra ánh sáng từ bên trong, lúc nãy nó lóe làm chói mắt Triệu Bân, nhưng hắn lại không thể nhìn rõ được đó là gì, nói không chừng là một viên trân châu sáng chói.
“Ngươi nhìn gì thế?”
Lão già râu chữ bát cũng ngồi xổm xuống, nhìn theo Triệu Bân.
Triệu Bân biến ra một phân thân. Phân thân nhẹ nhàng chạy qua đó, lội xuống hồ nước và tìm ra vật phát ra ánh sáng. Đúng thật là một viên trân châu, một viên trân châu màu tím. Viên trân châu được phân thân cầm trong tay, hướng về phía Triệu Bân lắc qua lắc lại, nó còn có quầng sáng rực rỡ.
“Tuệ Tâm Châu!”, hai mắt của lão già râu chữ bát đột ngột sáng rực lên.
“Tuệ Tâm Châu là gì?”, Triệu Bân bất giác ngoảnh đầu hỏi.
Gào!
Lão già râu chữ bát vẫn chưa trả lời thì đã nghe thấy tiếng gầm.
Âm thanh phát ra từ phía hồ. Một con sóng đột ngột dâng cao, một con vật to lớn đột ngột xuất hiện, đó là một con mãng xà khổng lồ màu đỏ máu, dài mười mấy trượng, phân thân của Triệu Bân vẫn chưa ra khỏi hồ là đã bị con rắn đó nuốt trọn.
“Con rắn to thật!”
Triệu Bân và lão già râu chữ bát đều ngước đầu lên, con mãng xà to đến mười mấy trượng thì đương nhiên họ phải ngước nhìn rồi. Cái đầu to bự, cái miệng đáng sợ to như một thau máu, cỡ như hai bọn họ cũng không đủ để nó nhét kẽ răng. Không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy mãng xà khổng lồ nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy mãng xà to đến thế. Thú mỗi nơi mỗi khác, yêu thú trong Huyễn Vụ U Lâm này không chỉ hung hãn mà còn to lớn đến mức đáng kinh ngạc, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì quỷ mới tin trong hồ đó lại có một con mãng xà to đến thế.
Gào!
Con mãng xà khổng lồ đã há miệng, khói độc với tính ăn mòn cực mạnh cũng phun ra.
“Chạy!”
Lão già râu chữ bát hét lên, quay đầu bỏ chạy.
Không cần lão ta nói thì Triệu Bân cũng chạy mà! Tu vi của con mãng xà khổng lồ không phải thấp, tính theo cấp bậc của võ tu thì nó đã bước một chân vào cấp Địa Tạng rồi, hai người họ liên thủ cũng chưa chắc có thể đánh thắng.