Vô Thượng Luân Hồi

Chương 898: 898: “nơi Này Không Có Bảo Bối Gì Đó Chứ!”




Nhìn lại cây trâm cài, nó cũng run lên một cái, những đường vân mơ hồ trên thân nó cũng dần trở nên sống động hơn, sau đó bay ra ngoài, hay có thể nói là bị hồ lô hút ra rồi khắc vào người, sau đó hồ lô bỗng chốc sáng bừng lên khiến hai mắt Triệu Bân bị chói không thấy đường, khi nhìn lại thì hồ lô đã không còn ánh sáng, đang ngoan ngoãn nằm đó khiến hắn giật mình.



“Thế là… Xong rồi hả?"



Ánh mắt Triệu Bân đầy khó hiểu, hắn rút nút chặn hồ lô ra nhìn vào trong.



Bên trong là làn khói mờ mịt, linh dịch sóng sánh, tinh khí bắn ra khắp nơi, có thể thấy là đã thay đổi, một tia sáng kỳ lạ hiện lên, nhìn tổng thể thì trông nó kỳ ảo hơn trước rất nhiều.



Ngoài ra thì hồ lô cũng tự hấp thụ linh khí của đất trời.



Điều đó khiến Triệu Bân cảm thấy mới lạ, hút linh khí vào trong rồi hồ lô sẽ tự luyện hóa thành chất lỏng, linh lực ẩn chứa bên trong cực kỳ tinh khiết, uống thử một ngụm, thấm vào tận tim gan.



“Không tệ”, Triệu Bân chợt nở nụ cười.



Có thể tự động hấp thu linh khí, có thể tự luyện thành linh lực, công dụng này rất tuyệt.



Chờ hắn bớt chút thời gian tìm một nơi có nhiều linh khí để đặt hồ lô ở đó, có thể hấp thu mãi không ngừng, bỏ thêm viên thuốc hoặc đan được vào đó, nó có thể bổ sung lại những hao tổn.



“Ranh con, mau mau mau".



Vừa ngước lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng râu chữ bát gào to bên ngoài.



Triệu Bân cất hồ lô tím vàng đi, nhanh chóng ra khỏi phòng, sau đó mới biết tại sao râu chữ bát gọi hắn, bởi vì hoàng hôn hôm nay rất lạ, chẳng những có hào quang mà còn xuất hiện ảnh tượng kỳ lạ, ráng chiều đủ mọi sắc màu, như thể nó đang vòng quanh Thanh Loan, nhẹ nhàng nhảy múa giữa không trung, ráng chiều và Thanh Loan khiến bầu trời… Trở nên rực rỡ đến lạ.



“Đây…”



Triệu Bân hết sức kinh ngạc, không biết tại sao lại như thế.



Người từng trải như râu chữ bát cũng không cách nào hiểu nổi, có ráng chiều đủ màu đã quá thần kỳ rồi, cộng thêm hiện tượng lạ như thế khiến con người ta bất giác nghĩ tới đây là dấu hiệu nào đó từ trời cao.



“Đó, là một con chim đúng không!"



“Cũng được xem là chim, Thanh Loan, cũng có thể là Phượng Hoàng”.



“Sáu mươi năm, không ngờ nó lại đến”.



Thành cổ Mộ Quang dưới ánh trăng náo nhiệt hơn rất nhiều, có rất nhiều người trong thành ngửa đầu lên xem, ánh mắt của những người lớn tuổi trở nên sâu thẳm, họ từng thấy cảnh tượng này vào sáu mươi năm trước, không ngờ sáu mươi năm trôi qua, hiện tượng Thanh Loan kỳ lạ này lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời.



“Sáu mươi năm một lần, cuối cùng lão phu cũng gặp được một lần”.



Râu chữ bát nở nụ cười, lão ta từng nghe sư phụ nhắc tới chuyện Mộ Quang có Thanh Loan.



Nhưng tuổi tác lão ta có hạn, lần trước khi bầu trời có hiện tượng này lão ta còn chưa sinh ra nữa là? Nhưng lần này lão ta lại không bỏ lỡ, đúng như lời sư tôn nói, dị tượng Thanh Loan đúng là huyền ảo, cũng quá là mộng ảo.



“Nơi này không có bảo bối gì đó chứ!”



Triệu Bân thì thào tự nói, nhìn ngắm dị tượng Thanh Loan thế này, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng của Phượng Hoàng.