Vô Thượng Luân Hồi

Chương 895: 895: “trực Tiếp Mở Ra Là Được Mà”




“Không có”, Triệu Bân thề thốt phủ nhận, xong việc bèn vùi đầu dụi mắt.



Liếc mắt nhìn cô gái áo trắng thêm một chút, thiên nhãn của hắn lại bắt đầu nổ đom đóm mắt, chỉ vì quần áo của cô ta có cấm chú, không phải là cấm chú bình thường, theo hắn đoán chắc là chuyên dùng để chặn thiên nhãn.



“Cốc lắc của sòng bạc được làm từ nguyên liệu đặc biệt, dù có thiên nhãn cũng chưa chắc đã nhìn thấu”, cô gái áo trắng cười cười: “Thiên nhãn của người có khả năng thấu thị”.



“Có lúc có, có lúc không”, Triệu Bân vẫn còn xoa mắt, xem như thừa nhận, đó cũng là sự thật, hắn nhìn xuyên qua cái cốc thì rất chuẩn, nhìn cô gái này thì thấu thị lại không dùng được.



“Giúp ta xem thứ này, chuyện hôm nay ta sẽ không tính nữa”, cô gái áo trắng cười nói.



Triệu Bân khẽ gật đầu, hắn chẳng còn sự lựa chọn nào khác, dám nói chữ không thì hôm nay hắn sẽ chết, mấy người bảo vệ trong bóng tối sẽ ập đến trong nháy mắt, mang hắn đi nghiên cứu xem sao.



“Đi theo ta”, cô gái áo trắng nhấc chân đi.



Triệu Bân cũng đuổi theo, có thể cảm nhận được mấy người cảnh giới Địa Tàng đều đang tập trung nhìn hắn, có lẽ là cô gái áo trắng dặn trước, có lẽ chuyện sắp diễn ra sẽ là một bí mật.



“Ta họ Mộ, gọi ta là Chiêu Tuyết được rồi", cô gái áo trắng khẽ nói.



“Tên rất hay”, Triệu Bân cười, khí chất cô gái này với bộ quần áo trắng trông như tuyết vậy, tu vi không tệ, khí chất cũng phi phàm, mái tóc dài bay bay trong gió, có cảm giác thoát tục.



Người tình cũ của Tư Không Kiếm Nam cũng không phải là người bình thường.



Chẳng hạn như cô gái áo tím họ gặp đêm đó, có huyết mạch đặc biệt, lai lịch chắc chắn cũng không bình thường.



Con người ấy mà! Điển trai vẫn tốt hơn, đi cưa gái thì cô nàng nào cũng đổ, đúng như lời râu chữ bát nói, trong vòng bán kính trăm mét chắc chắn sẽ có một người tĩnh cũ, Tư Không Kiếm Nam đúng là bá đạo.



Hai người một trước một sau đi xuống một địa cung nhỏ.



Dưới địa cung không có vật gì đặc biệt, chỉ có một cái hộp hết sức vuông vức.



Chiếc hộp to cỡ một vò rượu, bốn mặt của nó có khắc hình thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ kín hết cả, thêm vào đó là nguyên liệu tạo ra nó, rất kỳ lạ, từ rất xa mà Triệu Bân vẫn cảm nhận được một luồng nhiệt ập tới.



“Hắn”, Chiêu Tuyết chỉ cái hộp: “Giúp ta mở ra xem bên trong có gì”.



“Trực tiếp mở ra là được mà”, Triệu Bân khó hiểu nói.



“Bên trong có thuật cơ quan khóa lại rất huyền ảo, gia phụ nghiên cứu mười năm vẫn không thể mở ra được”, Chiêu Tuyết ho một tiếng, sau đó nói: “Cũng muốn dùng sức mạnh để mở nhưng độ cứng của cái hộp vượt xa sức tưởng tượng, chủ yếu là sợ bên trong mà có bảo bối thì chắc sẽ hư hỏng mất, lỗ nặng, thế nên mới muốn nhờ người dùng khả năng thấu thị của thiên nhãn để xem bên trong cái hộp có gì kỳ diệu”.



“Hiểu rồi”.



Triệu Bân khẽ khép thiên nhãn lại, sau đó mở cái hộp ra.



Nhìn thẳng vào cái hộp, cảm giác đầu tiên chính là chất liệu của nó cực kỳ quái dị, liếc mắt xem thử thì lại càng không thể nhìn vào trong, có lẽ do đạo hạnh hắn chưa đủ, cứ thấy cái hộp đang có một sức mạnh cản trở hắn nhìn lén, thậm chí khả năng thấu thị của hắn cũng như vật trang trí, nhìn đâu cũng không thấy gì.


“Thế nào”, Chiêu Tuyết nhỏ giọng hỏi một câu.