Râu chữ bát bắt được cơ hội, liên tục ra tay, Triệu Bân cũng chẳng nhàn rỗi, nhanh chóng đánh cược vài lần, hai người phối hợp ăn ý, ván nào cũng có thể lấy tiền, thua vài ván nhỏ, sau đó ăn một ván lớn, đánh đi đánh lại kiếm được mấy vạn lượng, may là sòng bạc này cũng lớn, nếu là sòng bạc bình thường khác chắc đã bị ép đến mức đóng cửa rồi, được hơn chục ván thì mặt mũi nhà cái đã bắt đầu đen.
Thắng quá nhiều, muốn người ta không để mắt tới cũng khó.
Chẳng mấy chốc đã có hai ông lão đi tới, rõ ràng là Địa Tàng tầng cao nhất.
“Hai vị, chủ nhân nhà ta cho mời".
“Không rảnh”, râu chữ bát và Triệu Bân nói xong bèn đi ra ngoài.
“Tâm sự chút thôi”, ông lão bên trái tóm râu chữ bát, bên phải tóm Triệu Bân, cười cực kỳ hiền lành, ẩn ý trong ánh mắt đó rất dễ hiểu: Đừng ép bọn ta phải dùng đến sức mạnh.
Hai người ho khan, tất cả đều được “mời” đi vào.
Trong lúc đó, hai người cứ liếc nhìn nhau mãi, thắng mãi thắng mãi, thắng đến nỗi mụ mị đầu óc, lẽ ra nên chuồn từ sớm.
Sau sòng bạc là một biệt uyển, có núi giả, có hồ nhỏ, có một lương đình được thiết kế tinh xảo, trong lương đình có cô gái áo trắng đang nhàn nhã ngồi đó uống trà.
Hai ông lão đưa người tới rồi bỏ ra ngoài.
Thật ra họ đang nấp trong một góc tối, nếu cần sẽ xuất hiện ngay trong nháy mắt.
“Hai người không muốn nói gì à!”
Cô gái áo trắng khẽ hé môi, nhìn râu chữ bát, cũng nhìn Triệu Bân.
“Chủ yếu là thiếu tiền".
Râu chữ bát rung đùi đắc ý, đứng đó nhìn trái ngó phải.
Triệu Bân đang quan sát.
Khu biệt uyển này không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó, cấm chế nhiều đến mức đáng sợ.
“Thiếu tiền thì đến nhiều lần, làm gì có ai như hai ngươi, làm cái trò gì thế, muốn thắng đến lúc nhà ta phá sản ư?”, cô gái áo trắng nhấp một ngụm nước trà, chủ yếu là râu chữ bát khiến cô ta vui vẻ.
“Các ngươi cũng chẳng tốt lành gì, lén lắp đặt cơ quan”, râu chữ bát bĩu môi.
“Nhà ta cũng thiếu tiền lắm”, lý do của cô gái áo trắng cũng khá là bá đạo đấy chứ.
“Không có việc gì thì bọn ta xin phép đi trước”.
“Còn chưa để đồ của người ta lại mà đã muốn chạy rồi ư?”
Cuối cùng cô gái áo trắng đứng dậy, duỗi lưng thật mạnh.
Tu vi cô ta cũng không cao, chỉ tới Huyền Dương tầng cấp bảy, nhưng Triệu Bân và râu chữ bát cũng không dám đụng, họ không sợ cô ta mà là những cao thủ ẩn nấp, đang tập trung theo dõi hai người.
Bọn họ có lý do để tin rằng giây trước họ dám đụng thì giây sau sẽ bị giết chết.
“Chắc là không cần phải giết người diệt khẩu chứ!”, râu chữ bát cười gượng, có thể thấy đã hơi luống cuống.
“Ông nghĩ thử xem?”, cô gái áo trắng cười, nhưng nụ cười của cô ta trong mắt hai người họ hơi đáng sợ, ở địa bàn của người ta sẽ là cá trên thớt, ai bảo bọn họ… Thắng nhiều quá làm gì?