Vô Thượng Luân Hồi

Chương 887: 887: “dắt Ta Đi Gặp Ông Ta!”




Cuối cùng thì hắn mới cầm một quyển sách cổ không toàn vẹn lên.



Trong sách cổ có rất nhiều hình vẽ, đấy là bản vẽ cấu tạo của xe nỏ, tiếc là không hoàn chỉnh thôi. Kết hợp với phần trước đây hắn có được thì hắn lại hiểu thêm một chút về cấu tạo của xe nỏ, nhưng nếu muốn hiểu hết hiểu kỹ thì cần phải có nhiều thời gian nghiên cứu hơn.



“Ngươi cũng có hứng thú với thứ này sao?”, lão già râu chữ bát khoanh tay, tiến lại gần, dường như lão ta cũng nhận ra.



“Đây là đồ tốt đấy, chỉ có điều bản vẽ cấu tạo không được đầy đủ thôi”, Triệu Bân vừa xem vừa nói.



“Không đủ thì dễ mà, tìm ta này!”, lão già râu chữ bát vỗ ngực.



“Ông có à?”, Triệu Bân liếc mắt, trong mắt lóe lên tia sáng.



“Ta không có nhưng ta biết ai có!”, lão già râu chữ bát vuốt râu.







“Ai?”



“Trong ngôi thành này, người đó có bản vẽ cấu tạo, ghép lại với cái của ngươi thì chắc có thể có được bản hoàn chỉnh!”, lão già râu chữ bát liếc nhìn rồi nói tiếp: “Có điều, thứ này không dễ làm đâu!”



“Dắt ta đi gặp ông ta!”, Triệu Bân vội vã nói.



“Ngày mai đi, buổi tối không tìm được lão ta đâu, trời mới biết lão ta đang ở trong cái động nào!”, lão già râu chữ bát nhún vai.



Triệu Bân ho gượng một tiếng, chỉ có thể đợi sang ngày mai.



Có lẽ xe nỏ không hữu dụng với những người khác, vì nó cực kỳ lớn, hơn nữa còn nặng đến mức bất thường, thật sự không tiện mang theo. Có ai rảnh vác theo chiếc xe nỏ đi khắp nơi đâu chứ, dù cho có thể dùng đánh nhau với người khác thì khi đối thủ vừa nhìn thấy, đối phương nhất định có phòng bị, không đem lại được hiệu quả tấn công bất ngờ. Nhưng với Triệu Bân thì không như vậy, hắn có một chiếc nhẫn ma với không gian rất lớn, có thể chứa cả một ngọn núi, ít ra thì việc mang vác không thành vấn đề. Vào thời khắc quan trọng thì có thể cứu mạng, cũng giống như đêm đó, lúc quay trở về từ biên quan, tộc xác chết truy sát, hắn đã dùng đến nó để phá vòng vây, chỉ cần có thể làm rõ được cấu tạo thì hắn có tự tin có thể làm ra được.



Hơn nữa, còn có thể làm với số lượng lớn.



Điểm này thì cần phải có phân thân giúp đỡ.



Phân thân ấy mà! Không ai quy định là chỉ có thể biến ra một người.



Chỉ cần hắn lĩnh ngộ đủ sâu thì sẽ có thể biến ra cả đám phân thân.



Hắn có đan hải nên chân nguyên đủ sức chống đỡ quá trình này.



Hắn cũng có võ hồn, tinh thần cũng không thành vấn đề.



Người nhiều thì dễ làm việc, làm mãi thì cũng có thể làm ra được thôi. Có lẽ một, hai chiếc xe nỏ cũng tác dụng gì lớn nhưng nếu làm ra đủ nhiều thì sẽ có sức sát thương rất lớn, hắn có thể cho nổ cả kinh đô chỉ trong tích tắc, con đường trả thù còn quá dài nên vẫn phải chuẩn bị vài chiêu phòng thân.



Con người khi bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.



“Muốn làm xe nỏ à? Sở thích của ngươi cũng đặc biệt thật”, lão già râu chữ bát xuýt xoa rồi nói tiếp: “Để thời gian đó tu luyện võ đạo mới là chuyện đúng đắn, tham lam quá chưa chắc là chuyện tốt!”



“Nếu như không phải vì đã tiếp xúc lâu với ông thì suýt chút nữa ta đã tưởng rằng ông là một lão tiền bối tốt tính đấy”, Triệu Bân cất bản vẽ cấu tạo lại rồi hóa ra phân thân, chuyên tâm nghiên cứu, mấy ngày nay hắn đã dần tinh thông rồi.


Lão già râu chữ bát không đồng tình, quay người bỏ đi, tiếp tục kiểm tra chiến lợi phẩm.