“Công đức viên mãn rồi”.
Triệu Bân thở hắt ra một hơi, đầy nhẹ nhõm, liều mạng nhét thuốc vào miệng.
Mỗi lần triệu hồi hai xác ướp cổ Thiên Võ đều là một lần hắn dạo quỷ môn quan, quấy rầy sự yên tĩnh của vua chúa thì có thể bị giết bất kỳ lúc nào, hắn chỉ là cảnh giới Chân Linh, không thể so với Nguyệt Thần, không thể giữ được.
“Thế là mất rồi á?"
Râu chữ bát cứ nhìn tới nhìn lui chỗ mảnh đất đó, lúc lại nằm xuống kề tai nghe.
Có lẽ không thể nghiên cứu ra được gì nên lão ta bèn nhìn sang Triệu Bân: “Biến đi đâu vậy?”
“Cõi vĩnh hằng”, Triệu Bân trả lời.
“Nơi đó thật sự tồn tại trên đời ư?”, râu chữ bát hoảng hốt hỏi lại, chắc cũng có nghe nói.
“Nếu ông muốn đi thì tôi có thể đưa”.
Những lời gia chủ Triệu gia nói nghe rất hay.
Người đang sống không thể đến được cõi vĩnh hằng, phải giết người đó đi mới được, làm xong thì dùng thuật trầm quan.
“Bí pháp trầm quan của ngươi ấy, chỉ ta đi!”
Râu chữ bát lại xoa xoa hai tay, cười hì hì mãi không ngừng, hai mắt cứ sáng như sao.
“Sư phụ nói không thể để truyền ra ngoài”.
Triệu Bân hồi phục được chút chân nguyên, lảo đảo đứng dậy.
Đại chiến đã kết thúc nhưng có một số việc vẫn phải làm, chẳng hạn như thu chiến lợi phẩm, nhiều cảnh giới Địa Tàng và Huyền Dương như thế, tất cả đều bị hút thành xác khô, chắc chắn sẽ gom được tài vật.
“Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta”.
Nghĩ tới chiến lợi phẩm, râu chữ bát tích cực hơn bất kỳ ai.
Dưới ánh trăng, hai người lượn đông lượn tây lục lọi khắp nơi, vì trận chiến nên khu vực này trở nên hỗn loạn, có nhiều người bị vùi dưới lớp đá, hai người mất rất nhiều sức mới mò ra được.
Chiến lợi phẩm ấy à! Vẫn khá là nhiều, ngân phiếu, thuốc, binh khí, sách cổ… Cần gì có đó, hai người chia nhau mỗi thứ một nửa, sau đó hủy thi diệt tích, một trước một sau biến mất.
Màn đêm, cuối cùng cũng chìm vào yên tĩnh.
Khoảnh khắc rời khỏi nơi đó, hai người lại bùi ngùi than thở!
Một lời hứa đi mất mấy trăm ngàn dặm đường, còn suýt chút nữa
So với bọn họ thì đám người đuổi giết có vẻ thảm hơn nhiều.
Một đống người ầm ầm chạy đi, chẳng có một ai trở về. Lần này Túy Mộng Lâu chịu thiệt to.
Nghĩ tới lời hứa, trước khi đi Triệu Bân còn ngoái đầu lại nhìn, dường như hắn có thể xuyên qua màn đêm u ám nhìn thấy cổ trấn rách nát thê lương kia, Mộng Điệp được chôn ở nơi đó chính là lá rụng về cội, đời này cô ta sống quá đau khổ, mong kiếp sau sẽ được sinh vào gia đình tốt, bình yên sống đến hết đời.
Dưới ánh trăng, hai người càng lúc càng xa.
“Đáng chết, đúng là đáng chết mà”.
Tiếng gầm lạnh như băng liên tục vang lên trong màn đêm.
Là Hùng Thương, ông ta vẫn còn sống.
Nhưng đã không còn là cảnh giới Thiên Võ, rơi xuống thành Chuẩn Thiên, mất đi một cánh tay, bị đánh đến nỗi thân tàn ma dại, cộng thêm vết thương và cắn trả, tình trạng ông ta lúc bấy giờ có thể nói là tệ hại, e là một Chuẩn Thiên bình thường, hoặc là Địa Tàng tầng cao nhất cũng có thể tiễn ông ta xuống suối vàng.
“Chân Linh đó khá lắm, rồi cũng sẽ có một ngày ngươi sống không bằng chết”.
Hùng Thương nghiến răng nghiến lợi vẽ lại hình dạng của Triệu Bân… Khắc vào tận linh hồn, nếu không có tên võ tu đó thì ông ta nào có thê thảm đến vậy, còn suýt mất cả mạng.