Không cần biết bọn họ đi đâu, đánh thế nào! Khu vực này chắc chắn sẽ bị tai ương.
Đúng từ trên cao nhìn xuống, làm gì còn ngọn núi nào lành lặn, tất cả đều bị đánh vỡ.
“Nếu gọi cả Đại Hạ Hồng Uyên tới thì chắc sẽ náo nhiệt hơn nữa”.
Râu chữ bát vuốt râu, bắt đầu tưởng tượng thêm, chắc là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Nói thật thì Triệu Bân cũng nghĩ như thế.
Có phải là hai vị vua sẽ đánh bất kỳ một Thiên Võ nào không?
Tất nhiên câu trả lời sẽ là không, Đại Nguyên và tộc Man, vương triều Âm Nguyệt, có ân oán từ xa xưa, cái khác hắn không biết, nhưng vương triều Âm Nguyệt diệt quốc có sự tham gia của vương triều Đại Nguyên, khi đó vương triều Đại Nguyên chỉ là một nước nhỏ, trải qua trăm ngàn năm đánh đông dẹp bắc mới có được lãnh thổ ngày hôm nay, tuy Đại Nguyên cường thịnh và rộng lớn nhưng vẫn không thể ch giấu được… Sự thật là nó tiêu diệt vương triều Âm Nguyệt.
Còn Đại Hạ Hồng Uyên đến đây thì chắc hai vua cũng sẽ đánh.
Từ thời xa xưa, giữa các quốc gia ít nhiều gì cũng có chút ân oán, có những cái sử sách không hề ghi lại nhưng vẫn có tồn tại, đời sau không biết rõ nhưng hai vua là người thời đó… Nên vẫn nhớ.
“Ranh con, chắc người không phải là người tộc xác chết đó chứ!”
Râu chữ bát vừa nhịp chân xe, vừa lơ đãng hỏi.
“Không phải”.
Triệu Bân tựa vào cây cổ thụ, rót thật nhiều linh dịch vào miệng.
Tộc xác chết đã liên minh với Đại Nguyên, nếu hắn là người tộc xác chết thì tại sao phải triệu hồi hai vua đánh với Hùng Thương.
Có lẽ râu chữ bát không biết đến trận chiến ngoài biên giới.
Tiếng ầm ầm ẩn nấp trong màn đêm yên tĩnh.
Núi rừng bị tàn phá, nhuộm đỏ máu tươi, phần lớn là máu Hùng Thương.
Cảnh giới Thiên Võ của hoàng gia Đại Nguyên lực chiến quá yếu, ít nhất là không bằng Đại Hạ Hồng Uyên, cũng không như hai vua, chỉ là khả năng chịu đòn ấy à! Cũng đã tốt, ít nhất đến giờ vẫn còn thoải mái được.
Cuộc chiến vẫn chưa có thay đổi gì quá lớn.
Đội hình hai đánh một, hai vị vua chắc chắn là bên có lợi.
Hùng Thương thì quả là thê thảm, dùng cấm thuật đã phải trả cái giá thiêu đốt tuổi thọ, có được lực chiến mạnh mẽ nhưng vẫn bị đánh không ngóc đầu lên được, cả người toàn máu là máu, có nhiều chỗ còn lộ cả xương ra ngoài.
Ông ta vẫn còn muốn chạy, không biết đã bị chặn đường bao nhiêu lần rồi.
Bên này, Triệu Bân và râu chữ bát đã đến khá gần, họ leo lên một ngọn núi bị tàn phá dõi mắt ra xa, có thể trông thấy bóng dáng ba người, buộc lòng phải thừa nhận là nó khá đẹp, trông thấy Hùng Thương bị đánh tơi tả quá là thoải mái, đứng trên đất Đại Hạ mà dám ngông cuồng như thế, đáng bị đánh.
Phụt!
Lại một dòng máu bắn ra, thật chói mắt.
Người mất máu vẫn là Hùng Thương, ông ta bị vua Âm Nguyệt chém một cánh tay.
Vua Man nhanh chóng ập đến tấn công, lại là một rìu bổ xuống khiến ông ta văng ra xa, lại là một ngọn núi bị đánh sập ầm ầm, cát đá bay tứ tung nhuộm đẫm máu tươi của Hùng Thương.
A…!
Hùng Thương gào lên, là tức giận và cũng là đau đớn.