Vô Thượng Luân Hồi

Chương 871: 871: “chắc Là Sẽ Ngã Xuống Đây Mất!”




Râu chữ bát và Triệu Bân đã dùng thuật độn thổ, quen mặt ư? Lại còn không quen được chắc? Trước khi đến đây chúng ta còn quần nhau một trận bên bờ sông Vong Xuyên mà? Cả đám Huyền Dương tầng cao nhất suýt đánh bọn này chết tươi đấy.



“Chạy đi đâu”, tên kia hét to, cưỡi hổ đuổi theo: “Tóm lấy chúng”.



Vừa mới hét xong thì dù là người bay trên trời hay chạy dưới đất gì cũng tập trung về phía này, những kẻ muốn tìm Mộng Điệp đều bao vây họ.



“Tách ra trốn đi”, Triệu Bân nói xong bèn đi thẳng về hướng bắc.



“Được”, râu chữ bát nói xong, vội vàng đuổi theo Triệu Bân.



“Đã bảo là tách ra trốn rồi cơ mà?”, Triệu Bân nói xong bèn đi thẳng về hướng bắc.



“Đi theo ngươi mới tốt, theo ngươi an toàn”.



“Ta…”



“Tên khốn, ngươi còn định chạy ư?”, hai người đang đấu võ mồm với nhau thì trước mặt bỗng có một con sói lửa to phun ra ngọn lửa nóng bỏng, trên lưng sói lửa là một ông lão một mắt, trông thì thiếu mắt đấy nhưng dùng cũng khá tốt nhỉ? Ánh mắt cứ sáng lóe lên, chém một kiếm.



“Cút”.



Triệu Bân vừa mới hét lên thì ông lão kia đã choáng váng hết cả đầu óc.



Còn chưa kịp tỉnh táo thì râu chữ bát đã tiến tới, lấy thanh kiếm trong tay áo ra, một kiếm cắt dứt cổ, sau đó là sói lửa, cũng bị tiễn đi. Một cảnh giới Huyền Dương tầng thứ năm mà dám nhảy nhót trước mặt hai người họ… Tìm chết.



Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, chọn chiêu độn thổ cực kỳ trêu ngươi.



Phương châm của râu chữ bát vẫn sáng suốt như thế, bám theo chẳng khác gì cái đuôi, Triệu Bân đi đâu lão ta theo đó!



Ầm! Ầm!



Ngọn núi dưới ánh trăng trở nên hỗn loạn.



Những kẻ truy đuổi dưới đất đều tập trung lại đây, người trên cao chỉ đường, dù hai người có trốn tới đâu cũng có thể nhìn thấy, nhiều cao thủ như thế, họ không tin vẫn không bắt được.



“Chắc là sẽ ngã xuống đây mất!”



Râu chữ bát ho ra một ngụm máu, đối phương quá động.







Triệu Bân cũng không khá hơn là mấy, người bên dưới còn đỡ, người bên trên toàn là cảnh giới Địa Tạng, chắc là không thèm ra tay với hai tên nhãi nhép như họ, nếu như mấy người đó cùng ào xuống thì phe họ chết là cái chắc.



“Chạy? Lần này lại chạy nữa sao?”



Người đàn ông cao to trước đó đã đánh đến nơi, cưỡi tọa kỵ, vung cây lang nha bổng lên.



Võ tu luyện thể rất bá đạo khi tấn công, chỉ một gậy là đã đánh đổ Triệu Bân và lão già râu chữ bát.



“Thằng mập, nếm thử cái này đi!”



Lão già râu chữ bát cầm kính bát quái lên, một tay cầm kính một tay bấm quyết.



Kính bát quái đột ngột chiếu sáng bốn phía, người đàn ông cao to vừa tấn công thì liền tông trực diện vào, cơ thể dũng mãnh bị những tia sáng xuyên thủng tạo thành những lỗ máu. Triệu Bân thấy vậy thì chau mày, hèn gì lão già râu chữ bát cẩn thận đến vậy, hóa ra tấm kính bát quái này lại có sức sát thương lớn như thế.


Có điều, dù uy lực lớn nhưng cũng rất mất sức, sau khi đánh ra một đòn thì khí thế của lão già râu chữ bát đột ngột giảm xuống, hơi thở cực kỳ yếu ớt. Lão ta còn muốn đánh thêm đòn nữa nhưng ngặt nỗi chân nguyên không đủ, còn bị nôn ra máu dữ dội, may mà có Triệu Bân xuất ra cú chém Phong Lôi quyết đâm xuyên trán người đàn ông cao to giết chết hắn ta ngay tại chỗ.