Vô Thượng Luân Hồi

Chương 866: 866: Trông Có Vẻ Đang Bị Đuổi Giết




Che? Che làm quái gì ? Từ lần đầu tiên nhìn thấy lão thì ta đã biết rồi.



Năm nay có lẽ là năm tuổi của lão ta, mặc quần màu đỏ thế này chắc là để trừ tà.



“Bớt chút thời gian, chúng ta đến sòng bạc dạo một vòng đi! Thiếu tiền quá”.



Râu chữ bát vẫn ôm đũng quần, bùi ngùi nói.



Có thiên nhãn thật là tốt! Có năng lực thấu thị càng tốt, vào sòng bạc chơi cái là thắng, chẳng thể để năng lực đó hoang phí được. Nếu lão ta mà có thiên nhãn thì mẹ nó đã kiếm được cả núi vàng. Thêm cả khí thế Thiên Võ, mang ra hù người một vốn bốn lời, bạc nhiều hơn cả nước!



Triệu Bân gật đầu, đâu chỉ mình râu chữ bát thiếu tiền, hắn cũng thế.







Sông Vong Xuyên dưới ánh trăng hiền hòa hơn nhiều, gợn sóng lăn tăn.



Triệu Bân và râu chữ bát lướt đi như một cơn gió, không biết đã đổi bao nhiêu bùa tốc hành.



Tất nhiên, toàn là dùng bùa tốc hành của Triệu Bân.



Vì thế, râu chữ bát nhìn Triệu Bân không dưới một lần, ánh mắt đó đầy ẩn ý, nói không chừng tiểu võ tu bên cạnh lão ta còn là một bùa sư, nếu không hắn lấy đâu ra nhiều bùa tốc hành như thế.



Triệu Bân chẳng nói gì suốt cả đường đi, tập trung tìm hiểu thuật phân thân.



Thiên phú của hắn cũng khiến râu chữ bát khiếp sợ, dùng bùa tốc hành với tốc độ nhanh như thế mà vẫn phân thần được, đã thế còn chẳng đụng trúng cái cây tảng đá nào, cảnh giới Huyền Dương như lão ta cũng không dám lơ đãng như thế. Không biết sư phụ thế nào mới có thể dạy dỗ được một đồ đệ yêu nghiệt như thế, nếu đến Thiên Tông tham gia khảo nghiệm thì chắc chắn sẽ trúng tuyển, tu vi không quan trọng, tiềm năng mới quan trọng.



“Tối nay sắc trời không tệ”.



Đột nhiên, phân thân của Triệu Bân nói ra một câu như thế.



Râu chữ bát nghe thế thì liếc sang với ánh mắt kỳ quái, trước đó ánh mắt của phân thân trống rỗng, mặt mũi cũng bơ phờ, có thể thấy là một cái cột gỗ không hơn không kém. Nó có thể mở miệng nói chuyện chứng tỏ nghiên cứu của Triệu Bân vẫn có hiệu quả, ít nhất nó cũng giống người hơn, thuật phân thân sứt mẻ là thế, mà nói không chừng hắn lại có thể thi triển được hoàn toàn.



Sau đó, có rất nhiều âm thanh vang lên, đó là phân thân đang nói chuyện.



Nhìn vẻ mặt của nó, khi thì hờ hững, khi thì cười vui, các loại sắc thái khác nhau, chứng tỏ Triệu Bân nghiên cứu không hề uổng phí, đó chỉ là bước đầu tiên, càng về sau càng có nhiều điều bất ngờ. Chẳng hạn như có thể thi triển bí thuật, tuy lực chiến thấp nhưng vào lúc quan trọng vẫn có thể hỗ trợ.



“Chạy đi đâu, đứng lại cho ta”.



“Vị cô nương này có thể dè dặt một chút được không, ta đã nói là chúng ta không thích hợp đâu mà”.



“Ăn nằm với người ta rồi lại nói là không hợp, sao không nói sớm hơn một chút”.



Đang chạy thì chợt nghe thấy tiếng mắng to khiến Triệu Bân và râu chữ bát liếc sang.



Đập vào mắt họ là một thanh niên áo trắng phong thái như ngọc, tốc độ cực nhanh, cứ như một vệt sáng.



Trông có vẻ đang bị đuổi giết.



“Điển trai thật”.



Đó là câu đầu tiên của Triệu Bân sau khi nhìn thấy thanh niên áo trắng.


Tên đó thật sự cực kỳ đẹp trai, khí chất ngọc thụ lâm phong, lại oai vũ hiên ngang, tu vi không thấp, cũng là cảnh giới Huyền Dương, đôi mắt sâu thăm thẳm, máu tóc đen như suối chảy xuôi, từ trong ra ngoài đều lộ rõ vẻ kỳ bí, trên mặt là thứ khí chất không cách nào che giấu.