"Thành bại là do bản thân quyết định".
Triệu Bân cởi huyền bào tị thế của mình đắp lên người Mộng Điệp, huyền bào tị thế có khả năng che mắt, tuy không thể che giấu chú ấn nhưng cũng có thể khiến cho đối phương mơ hồ, kéo dài cho hắn được thêm một chút thời gian.
"Không thân cũng chẳng quen, sao ngươi lại phải phiền lòng như vậy?", lão già râu chữ bát phất tay xua làn khói, lại nhàn nhạt nói: "Thế đạo bây giờ nếu như cứ để tình cảm lấn át lý trí thì cẩn thận đánh mất tính mạng".
"Ta đã hứa với cô gái này".
“Lời hứa đáng giá mấy đồng?”, lão già râu chữ bát không khỏi cười.
"Mẹ ta đã dạy, một khi đã hứa với người khác..."
"Được, được, được rồi, ông đây phục ngươi rồi", lão già râu chữ bát cắt ngang lời nói của Triệu Bân, phất tay lấy ra một viên đan dược màu đỏ, tùy tiện ném cho Triệu Bân. Đó là một viên đan dược ba vân, trông cực kỳ bắt mắt, hơn nữa đan dược ba vân này còn có cấp bậc không hề thấp.
"Đan giả chết".
Triệu Bân nhận lấy viên đan dược, trong nháy mắt liền nhận ra. Hắn đã từng muốn trở thành một luyện đan sư, cho nên bản thân cũng có một ít công phu trong lĩnh vực này, hắn đã từng thấy qua nó khi đọc những lý giải về đan dược lúc hắn còn nắm trong tay nhiều cuốn sách cổ trộm được từ Linh Lung các, đáng tiếc mấy cuốn sách cổ đó đều đã bị rơi mất trong chuyến đi tới hang động Quỷ Minh rồi.
“Nhóc con, mắt nhìn hàng của ngươi rất tốt!”, lão già râu chữ bát cười nói.
"Đa tạ".
Triệu Bân nhanh chóng nói lời đa tạ lão ta, đây là lời nói chân thành của hắn, hắn không hề suy nghĩ mà đã nhét viên đan dược vào trong miệng của Mộng Điệp, hắn còn rót một ngụm linh dịch vào miệng cô ta, khiến cho viên đan dược tan ra, hơi thở yếu ớt của Mộng Điệp dần dần tắt mất, ngay cả nhịp tim cũng ngừng lại, thậm chí máu chảy trong cơ thể cũng từ từ đông đặc, cơ thể cô ta dường như bị bao phủ bởi một tầng sương trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhìn thoáng qua chẳng khác gì một bức tượng băng được điêu khắc sống động.
Đây chính là công hiệu của viên đan dược này.
Đan giả chết, tên gọi đúng như công hiệu, có thể khiến cho người ta ngất đi như chết, một khi nuốt vào sẽ không khác gì người chết, đến khi đan dược hết dược hiệu thì sẽ sống lại. Lão già râu chữ bát đưa cho Triệu Bân đan dược này rõ ràng là muốn hắn dùng nó để ngăn cách mối liên hệ của chú ấn trên người cô ta với những kẻ truy đuổi, Mộng Điệp giờ phút này đã là một người chết, cho nên những kẻ truy đuổi sẽ không thể cảm nhận được chú ấn trên người cô ta nữa.
"Lời đa tạ trên khóe miệng không có chút chân thành nào", lão già râu chữ bát bĩu môi nói.
"Vậy để ta thể hiện sự chân thành của mình", Triệu Bân phất tay phóng ra một đống bùa chú.
"Ồ? Bùa lơ lửng".
Lão già râu chữ bát không hút thuốc nữa, nhanh chóng nhận lấy đống bùa chú. Đây là một thứ tốt, quý giá hơn bùa tốc hành nhiều. Có nó thì lão ta có thể bay thẳng lên và bước đi trên không trung, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thật thần kỳ.
"Đã chân thành chưa?"
"Chân thành rồi", lão già râu chữ bát vui vẻ ra mặt.
Triệu Bân phất tay đưa Mộng Điệp vào không gian bên trong chiếc nhẫn ma, cô ta bây giờ đã ở trong trạng thái của một người chết cho nên đã có thể tiến vào không gian bên trong chiếc nhẫn ma, về phần lão già râu chữ bát, lão ta là một người tốt, trong thời khắc mấu chốt lão ta đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
"Hẹn gặp lại".