“Đời này e là ta không thể trả được đại ơn của công tử!”, Mộng Điệp mệt mỏi cười, giọng cực kỳ yếu ớt: “Nô gia vẫn còn trong trắng, nếu công tử muốn có thể tùy ý”.
“Cô là Mộng Điệp, là loài chim của sự tự do, đừng nói mấy lời ngu ngốc này nữa”.
Triệu Bân đáp, toàn thân tràn đầy chân nguyên, tinh khí, sinh linh khí… từng chút một truyền vào cơ thể Mộng Điệp, mặc dù không thể ngăn được quá trình tuổi thọ Mộng Điệp dần mất đi nhưng có thể bổ sung vào lượng tiêu hao của nó.
Đôi mắt xinh đẹp của Mộng Điệp trở nên mơ hồ, gương mặt trắng bệch áp nhẹ vào lưng Triệu Bân. Lưng hắn rất ấm, khiến cơ thể lạnh băng của cô ta như được ánh sáng chiếu vào, câu nói đến chết cũng phải thực hiện đó như một vầng sáng được thắp lên trong thế giới đen tối của cô ta.
“Đừng giết cô ta, bắt sống đi”.
Ở một nơi sâu thẳm trong đêm đen, bóng người hỗn loạn.
Đó là cường giả Túy Mộng Lâu, có chú ấn dẫn đường nên không ngừng bị đuổi theo, đội hình cũng khá dữ dằn, toàn cao thủ cảnh giới Huyền Dương trên mặt đất, trong không trung lại là cảnh giới Địa Tạng, uy thế mạnh mẽ.
“Cơ Ngân, thả ta ra”.
Mộng Điệp nói rất khẽ, cũng chỉ có Triệu Bân nghe thấy.
Trên người cô ta có chú ấn, cảm nhận được rất rõ về là mấy kẻ truy sát đến ngày càng gần, tu vi tuyệt đối có thể nghiền ép được Triệu Bân, tất nhiên tốc độ cũng vượt xa Triệu Bân, có đuổi kịp hay không chỉ là vấn đề thời gian. Là do cô ta nghĩ quá đơn giản, xem thường sự lợi hại của Túy Mộng Lâu, sợ làm hại đến Triệu Bân.
“Ta…”
A…
Triệu Bân chưa nói hết câu thì đã nghe thấy một tiếng hét thảm.
Triệu Bân muốn nhảy ra xa, vô thức nghiêng đầu nhìn lại, hắn có cảm giác cú giẫm vừa rồi hình như đạp lên thứ gì hơi mềm, có lẽ đạp trúng một người nào đó. Nhìn lại thì đúng là người thật, người đó đang nằm sấp dưới đất mà ngủ. Có lẽ là quá tối hoặc có lẽ là tốc độ quá nhanh nên hắn không cảm giác được dưới đất có người.
“Ngươi phản rồi, dám đạp lên người ta”.
Tiếng lải nhải bỗng ngừng lại, người kia đứng lên chạy thẳng đến.
Thấy thế Triệu Bân không khỏi nhướng mày, thế mà lại là người quen, chính là lão già râu chữ bát. Có ma mới biết sao họ ra khỏi thành Minh Nguyệt, chạy đến nơi xa thế này mà vẫn gặp, đúng là có duyên thật.
Hắn không dừng lại quá lâu, hắn không có thời gian để rề rà.
“Chạy à?”
Lão già râu chữ bát cực kỳ phẫn nộ, cũng dán một lá bùa tốc hành.
Hơn nữa còn là loại bùa tốc hành cao cấp, lão ta như một luồng sáng vụt một cái đuổi theo, không lâu sau đã đuổi kịp Triệu Bân. Lúc này lão ta mới thả chậm tốc độ đi kề bên Triệu Bân, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
“Ta nói này, đây là hoa khôi đứng đầu bảng của Túy Mộng Lâu nhỉ?”
Lão già râu chữ bát vuốt bộ râu của mình, đảo mắt nhìn Mộng Điệp từ trên xuống dưới.
Nhìn Mộng Điệp xong lão ta mới nhìn sang Triệu Bân, sửng sốt nói: “Ôi trời, ngươi vẫn còn sống à?”
“Lại gặp nhau rồi”, Triệu Bân cười nói: “Nửa đêm nửa hôm sao ông lại chạy đến ngủ ở đây?”
“Ngủ bà mẹ nó chứ ngủ, ông đây đang đào bảo bối đó!”, lão già râu chữ bát sầm mặt nói: “Vừa đào được cái hố thì mẹ nó, ngươi đạp một phát lên người ta. Ôi, cái eo già cỗi này, ngươi phải đền tiền thuốc cho ông đây đi”.