Có lẽ hắn chưa phát hiện ra, khi miếng ngọc bội màu xanh kia nhập vào nhẫn ma, nó lóe lên một chút ánh sáng lờ mờ, rất kỳ quái, nếu như Nguyệt Thần tỉnh dậy, có lẽ đôi mắt đẹp của cô ta sẽ tỏa sáng.
Sân nhỏ của Túy Mộng Lâu.
Mộng Điệp vẫn đứng dưới ánh trăng, lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao, cô ta đứng đợi một người đã rất lâu.
Đến bây giờ, cô ta vẫn chưa thấy Triệu Bân tới, đôi mắt mơ màng đột nhiên trở nên mờ mịt, không biết có phải bản thân tin nhầm người hay không mà chỉ biết rằng thế giới trong đôi mắt của cô ta, ánh sao đong đầy, tỏa sáng rạng rỡ nhưng giờ lại u ám như vậy, từng cơn gió trong đêm, đối với cô ta, lạnh đến thấu xương.
“Xin lỗi, ta đến muộn!”
Một câu nói đột ngột vang lên, phá vỡ mạch tư duy của Mộng Điệp.
Mộng Điệp vội vàng quay người, tiếng gọi này khiến cơ thể lạnh lẽo của cô ta có thêm chút hơi ấm, sự u ám trong mắt dần tan đi, lần này, cô ta không tin nhầm người.
“Thành này đã bị phong tỏa, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi!”
Triệu Bân lập tức nói, chậm trễ thì sẽ xảy ra chuyện, nên nếu muốn chạy trốn, thì càng sớm càng tốt.
“Ta đã sẵn sàng rồi!”
Mộng Điệp mặc một bộ đồ đen, có tác dụng che giấu hơi thở.
Cô ta cũng không có nhiều hành lý, từng thứ ở đây, cả đời này cô ta đều không muốn gặp lại.
Mộng Điệp mặc chiếc áo đen, giơ một tay ra.
Sau đó, một làn sương mù hóa ra bên cạnh cô ta, biến thành một Mộng Điệp khác.
“Phân thân sao?”, Triệu Bân lẩm bẩm, hắn không biết rằng Mộng Điệp thông hiểu thuật phân thân.
“Nếu muốn học thì sau này ta sẽ dạy ngươi!”
Mộng Điệp khẽ cười, đây không phải nụ cười gượng ép, mà là nụ cười từ tận đáy lòng.
Trong khi nói chuyện, phân thân đã đi sang phòng bên, mục đích của Mộng Điệp rất rõ ràng, cô ta muốn phân thân ở đây thế thân mình, nếu như thật sự có người tới kiểm tra phòng thì cũng có thể kéo dài thời gian, thứ bọn họ cần nhất bây giờ chính là thời gian.
“Thế thì tốt!”, Triệu Bân cười, đi xuyên qua tường.
Mộng Điệp thì như hóa thành một con bướm, bay vọt đi.
“Không định tạm biệt sao?”
“Đây là một cái hố lửa, cũng chẳng có gì để lưu luyến!”
Hai người chưa dừng lại, ra khỏi sân nhỏ, đi qua phố xá ồn ào, sau đó đi thẳng ra ngoài thành, cả quá trình, trong cả Túy Mộng Lâu, không ai phát hiện.
Có lẽ, bọn hắn nghĩ rằng Mộng Điệp không dám trốn, nếu trốn thì cô ta chỉ có đường chết!
Vun vút!
Ra khỏi thành cổ, Triệu Bân dùng bùa tốc hành, nhân tiện nhét cho Mộng Điệp mười mấy tấm.