Vô Thượng Luân Hồi

Chương 837: 837: “dám Chơi Ta”






“Đúng là thua ngươi”, Triệu Bân khẽ thổn thức.



Không ngờ Nghiêm Khang dùng đến cả cách này chỉ để tìm được hắn.



Tiếc là hắn không phải quả hồng mềm, không phải ai muốn nắm muốn bóp cũng được, chuyện đầy tính kích thích thế này, hắn cũng không ngại chơi cho Nghiêm Khang thêm một vố, chẳng hạn như giúp Hoa Đô tìm hung thủ.



“Ta tin nhầm người rồi ư?”



Ở Túy Mộng Lâu, Mộng Điệp thì thào tự hỏi.



Đã hẹn là giờ này, cô ta đã chờ Triệu Bân rất lâu, dù thành Minh Nguyệt vẫn còn phong tỏa, nhưng ít nhất hắn cũng phải đến nói một tiếng, hay là võ tu cảnh giới Chân Linh đó hoàn toàn không có ý định giúp cô ta?



“Kế hoạch nào cũng có biến cố”.



Triệu Bân theo sau người trung niên áo giáp, luôn miệng nói thầm.



Lúc đi ngang Túy Mộng Lâu, hắn còn giương mắt nhìn, có lẽ giờ này Mộng Điệp đang sốt ruột chờ.



Hai người một trước một sau bước vào phủ thành chủ.



Triệu Bân nhìn ngó suốt cả đường đi, phủ thành chủ được xem là trọng địa binh gia, tất nhiên có rất nhiều cấm chú, còn nhiều hơn phủ thành chủ thành Vong Cổ. Đó chỉ là những cái hắn có thể trông thấy, không biết ẩn sâu bên trong còn che giấu bao nhiêu nữa. E là Địa Tàng tầng cao nhất đến đây gây chuyện cũng khó thoát nổi, nên biết rằng phủ thành chủ không chủ có nhiều cơ quan mà còn có cao thủ nhiều như mây, cùng là thành chủ nhưng Dương Hùng lại thua Minh Nguyệt nhiều.



“Thành chủ, người đã được đưa tới”.



Vào đến đại đường, người trung niên áo giáp lập tức đứng sang một bên.



Triệu Bân khẽ liếc mắt, trông thấy Hoa Đô và trưởng lão Ám Dạ, trông thấy Nghiêm Khang và trưởng lão Huyết Ưng, còn một người nữa là thành chủ thành Minh Nguyệt, dù không xinh đẹp xuất sắc như nữ soái Xích Diễm nhưng cũng khuynh quốc khuynh thành. Dù không lộ ra uy áp nhưng vẫn có thứ sát khí đã khắc vào tận xương cốt.



Chẳng ai có thể bắt chước được thứ sát khí của một người từng trải qua chiến trường.



Còn vẻ mặt ấy à! Chẳng có người nào giống người nào.



Chẳng hạn như thành chủ thành Minh Nguyệt và người trung niên áo giáp, bình tĩnh thong dong, suy cho cùng vẫn là chuyện của người ngoài.



Chẳng hạn như Hoa Đô, nhe răng trợn mắt, đôi mắt lanh lợi ấy trở nên khát máu và tàn bạo.



Chẳng hạn như Nghiêm Khang, nụ cười đầy ẩn ý, nghiêng người nằm trên ghế trông cứ như đang chờ xem tuồng kịch, chạy ư? Ngươi chạy thử ta xem coi nào? Chạy tới chân trời góc biển ta cũng sẽ lôi đầu về bằng được.



“Ra mắt thành chủ”.



Triệu Bân chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ chắp tay thi lễ với thành chủ thành Minh Nguyệt.



“Dám chơi ta”.



“Muốn chết”.



Thành chủ thành Minh Nguyệt chưa kịp mở miệng thì Hoa Đô đã tức tối nhảy dựng lên.



Bị nổ một lần, bị thiêu một lần, trông hắn ta dữ tợn như một tên ác quỷ, đầu vẫn còn quấn đầy băng vải, da đầu bị cắt bỏ thì chẳng khỏe khoắn gì cho cam, đến nay vẫn chưa lành.



Không phải tất cả mọi người… Đều am hiểu về Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.



“Thiếu chủ Ám Dạ, đây là phủ thành chủ”.


Người trung niên áo giáp thản nhiên nói, uy áp lộ ra, Hoa Đô đang muốn rút kiếm giết người bị ép ngược trở về, khiến ba trưởng lão Ám Dạ bực bội.