Dù cho đối phương có là cao thủ cấp Địa Tạng, hắn cũng tự tin có thể trốn được.
Phải biết rằng, đây là thành Minh Nguyệt, trên phố có rất nhiều thị vệ mang đao, trưởng lão tộc Huyết Ưng không ngu, ông ta cũng không muốn làm lớn chuyện. Nếu như thật sự chọc đến thành chủ thành Minh Nguyệt, khiến đối phương phong tỏa thành đến nửa năm thật thì đừng ai mong ra ngoài, vậy thì họ có thể không đến kịp để tham gia cuộc thi tuyển của Thiên Tông.
Chính vì biết được điểm này nên Triệu Bân mới dám bày trò đó.
Hơn nữa, những thứ mà trưởng lão Huyết Ưng ăn cắp không có món gì ra hồn. Có điều, Triệu Bân lại chuẩn bị đồ hay cho ông ta, cũng tức là bản đồ kho báu, một tấm bản đồ kho báu giả, có đến mười mấy tấm.
Bên này, trưởng lão Huyết Ưng đã quay về chỗ ở.
Nghiêm Khang vẫn chưa ngủ, hắn ta là người đầu tiên nhảy ra hỏi han: “Giết được chưa? Có lấy được không?”
“Lão phu ra tay thì đương nhiên là xong xuôi hết rồi!”, trưởng lão Huyết Ưng cởi áo đen ra, đặt hành lý của Triệu Bân lên bàn rồi nói: “Hít phải khói độc cỡ đó thì hắn đã chết ngay tại chỗ rồi!”
“Tốt lắm, ghi cho trưởng lão một công!”
Nghiêm Khang mỉm cười, mở hành lý của Triệu Bân ra, lục tìm hết một lượt.
“Thiếu chủ, đang tìm gì vậy?”, ba trưởng lão Huyết Ưng hỏi với vẻ thăm dò.
“Bản đồ kho báu!”
Nghiêm Khang lập tức mỉm cười, cuối cùng hắn ta cũng đã tìm đủ mười mấy tấm da dê.
“Bản đồ kho báu?”, ba ông lão cùng nhíu mày, nhất là trưởng lão thường đi trộm đồ, hai mắt cứ sáng rỡ lên, lão ta chỉ biết rằng thiếu chủ cử người đi để giết Triệu Bân, trộm túi hành lý của hắn chứ chẳng rõ bên trong là bản đồ kho báu.
“Hắn có được nhiều như thế, cũng chỉ để làm giá y cho bản thiếu chủ mà thôi”.
Nghiêm Khang cười lạnh, một tay vung lên hất những thứ linh tinh trên bàn để dành ra một khoảng trống.
Sau đó hắn ta bàn đặt hơn mười miếng da dê lên bàn, ghép hết tất cả và khâu lại.
“Đặt đây”.
“Không đúng, hai miếng này nối liền nhau”.
“Ghép miếng kia lại nữa”.
Dưới ánh nến, bốn người cùng tiến tới, châu đầu lại để ghép bản đồ, cùng nghiên cứu.
Liều mạng hì hục làm một hồi mới ghép ta được một tấm bản đồ đầy đủ.
Nhìn tới nhìn lui, gương mặt họ bắt đầu biến thành một màu đen.
Cũng không thể trách họ, bởi vì những nét vẽ trên bản đồ trông khá là chi tiết, nhìn tới nhìn lui vẫn là đường đến kho báu, nhưng cẩn thận nhìn lại thì nó lại tạo thành hai chữ: Đần độn.
Ở nơi tập trung đông người thì thứ đáng sợ nhất chính là bầu không khí chìm vào yên tĩnh.
Khoảnh khắc đó, mặt mũi của bốn người không còn giữ được vẻ bình tĩnh.
“Bị chơi một vố rồi”.
Nghiêm Khang hừ lạnh, cầm kiếm bỏ ra ngoài.
Đi đâu ấy hả! Tất nhiên là đi tìm Triệu Bân, tên đó mẹ nó dám chơi lão tử.
“Tên đó được lắm”.
Ba trưởng lão cũng đi theo, mặt mũi cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam.
Trưởng lão thường đi trộm đồ mang vẻ mặt hung hăng và tàn nhẫn hơn rất nhiều, có thể thấy, mấy miếng vải trông có vẻ sẽ ghép được tấm bản đồ đó là thứ Triệu Bân cố tình chuẩn bị cho họ. Buồn cười là đến tận bây giờ bọn họ mới biết, từ đầu chí cuối chẳng hề hay biết gì, cứ bị hắn đùa giỡn như mấy con khỉ già, bản đồ còn ghi hai chữ đần độn, đó chính là bằng chứng rõ nhất, lão ta chẳng những tức mà mặt còn nóng rát lên, lúc nãy lão ta còn thề thốt rằng đã giết Triệu Bân, thế mà bây giờ lại bị lừa.
Tiểu võ tu đó có lẽ vẫn còn sống, giả chết để lừa gạt.
Chờ tới khi họ có mặt ở khách điếm đó thì trong phòng đã chẳng còn một bóng người, Triệu Bân trốn mất dạng từ lâu.