Vô Thượng Luân Hồi

Chương 826: 826: Hoa Đô Cũng Xui Xẻo Thật Đấy




Thế nên người ra tay đó chọn vị trí… Cũng khá là ranh ma.



Nếu nhắm vào cánh tay hoặc chân thì sẽ dễ hơn, ít nhất cũng không phải đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết. Nhưng châm lửa trên đầu thì khác, không cẩn thận chắc phải bỏ mạng, nhưng dù thế nào, nếu đã không biết cách dập lửa, thì cắt thịt để ngăn cách ngọn lửa đó vẫn là cần thiết, đau thì có đau đấy nhưng ít nhất còn đỡ hơn là mất mạng!



A…!



Hoa Đô kêu la thảm thiết, âm thanh đó trở nên thê lương hơn nhiều.







Da thịt bị xẻo ngay trên đầu, thấy cả sọ thì làm sao mà không đau cho được, chẳng những đau mà còn đáng sợ nữa là? Đứng từ rất xa đã có thể trông thấy hộp sọ lành lạnh của hắn ta, óc và máu tươi chảy xuống những góc cạnh của gương mặt, nó vốn đã quá hung tàn, cộng thêm máu và thịt lại càng dữ tợn hơn bao giờ hết. Ai mà không biết lại tưởng hắn là lệ quỷ chạy từ địa ngục lên ấy chứ?



Nhìn lại lớp da bị cắt bỏ kia, ngọn lửa màu đen vẫn còn bốc cháy.



Đúng là không đốt trụi thì không ngừng, cho đến khi lớp da thành tro tàn nó mới chính thức yếu dần đi.



“Cấm thuật bá đạo thật”.



Người đứng xem thầm cảm thấy hoảng hốt, mắt Ma Luân trong truyền thuyết quả là khủng bố.



Chỉ trong một cái chớp mắt, không biết bao nhiêu người phải rùng mình, cứ thấy sống lưng lành lạnh, nếu người đánh lén lệch đi một chút, nhầm sang người nào đó đang có mặt ở hiện trường thì xui xẻo rồi, có lẽ sẽ thảm hơn Hoa Đô rất nhiều.



“Có đôi mắt đó thì giết người trở nên dễ dàng quá”.



“Cấm thuật đáng sợ đều có một cái giá kèm theo, Ma Luân Huyết Tế không phải là thứ có thể dùng tùy tiện”.



“Làm đối thủ bị thương một ngàn… Cũng tự hại mình tám trăm đấy!”



“Nói thế cũng không sai”.



Có rất nhiều người lớn tuổi vuốt chòm râu của mình, khi chẳng ai có thể điều tra được gì thì họ vẫn liên tục nhìn lầu các hai bên đường, nhìn đâu đó chục lần. Ma Luân huyết tế cần sử dụng trong phạm vi mắt nhìn thấy thì mục tiêu mới trúng chiêu, hay có thể nói người đánh lén cũng không cách nơi này quá xa, nói không chừng đang nấp trên một lầu nào đó, nói không chừng là những kẻ đang xem trò vui, hoặc là một kẻ nào đó trên đường… Cũng nên. Cấm thuật này không chỉ bá đạo mà đáng ghét hơn nữa là chẳng thể biết ai đã ra tay, hơn nữa cũng rất khó đề phòng.



Bọn họ nhìn, trưởng lão Ám Dã cũng thế.



Bắt hung thủ cũng không khó là mấy, chỉ cần bao vây chu vi trăm mét xung quanh lại, sau đó điều tra.



Tiếc là bọn họ chắc chắn sẽ không tìm thấy, còn chưa kịp phong tỏa thì người ra tay đã trốn mất, có ngu mới ở lại chờ bị tóm, đúng như những gì họ đoán, thanh niên áo đen đã trốn từ lúc nào.



A…!



Hoa Đô lại hét thảm, ngất đi ngay tại chỗ.



Trưởng lão Ám Dạ không dám chần chừ, vội vàng đưa thiếu chủ nhà mình vọt đi mất, bị cắt mất một lớp da, chạm đến tận xương sọ, vết thương đó không hề nhẹ, tốt nhất là đừng ảnh hưởng gì tới thần kinh.





chapter content