Vô Thượng Luân Hồi

Chương 815: 815: Vẫn Còn Có Người Khác




Hoa Đô còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang bởi những tiếng ầm ầm.



Nghiêm Khang cuối cùng cũng đã tập trung vào chính sự, bùa nổ dán dưới giường đều đã được kích nổ, bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp, cả tòa lầu đều bị thổi bay, thiếu chủ tộc Ám Dạ đang ngồi trên giường cũng bị nổ bay lên trời.



"Chuyện này…"



Đầu của Hoa Đô ong ong, hắn ta đã bị nổ đến ngu người.



"Làm tốt lắm".



Thanh niên áo đen thầm tán thưởng.



"Làm tốt lắm".



Triệu Bân cũng giơ ngón cái lên.



Từ bên dưới nhìn lên trời có thể thấy rõ Hoa Đô đang trần trụi, thật không còn gì để nói, trên người của hắn ta chỉ còn lại một cái quần lót hoa, cơ thể thì bị nổ tóe máu giàn giụa.



Vèo!



Người hung hăng nhất chính là Nghiêm Khang.



Hắn ta ẩn nấp ở trong hòn non bộ, ngay khi Hoa Đô bị nổ bay thì hắn ta đã vác theo lang nha bổng lao tới, một bước đạp lên mái hiên bay lên không trung, đánh cho Hoa Đô chưa kịp rơi xuống đất thì đã bay ra xa.



Phụt!



Hoa Đô giống như bao cát, bay từ lầu các ra ngoài phố lớn.



"Mẹ kiếp, đừng đánh ra xa như vậy chứ!"



Thanh niên áo đen thầm mắng.



Ngay sau đó Nghiêm Khang lại lao ra ngoài phố, muốn giết chết Hoa Đô.



"Đánh ra xa như vậy làm gì?"



Triệu Bân sắp phóng ra đánh cũng giật giật khóe miệng, sau đó mới ẩn nấp trở lại.



Hắn ta đã bị nổ bay lên trời rồi mà còn không giết ngay, tại sao ngươi không dùng kiếm mà lại đi dùng lang nha bổng?



Ồ! Vẫn còn có người khác?



Nghiêm Khang đang phóng ra ngoài phố thì đột ngột quay đầu nhìn lại.



Ẩn thân hơn nửa đêm mà hắn ta vẫn không thể biết ở trong vườn còn có người thứ hai ẩn nấp, cũng may Triệu Bân ẩn mình lại rất nhanh, nếu không Nghiêm Khang đã nhận ra bên trong tiểu viện đêm nay thật sự là ngọa hổ tàng long.



Nói tóm lại.



Nghiêm Khang dùng lang nha bổng đánh Hoa Đô bay ra xa, điều này đã khiến cho thanh niên áo đen và Triệu Bân rất lúng túng.



"Thiếu chủ".



Ba trưởng lão tộc Ám Dạ canh giữ ngoài vườn cũng cùng nhau nhảy vào.



Bọn họ vốn muốn vào trong tiểu viện để canh giữ, nhưng lại bị thiếu gia đuổi ra ngoài vườn vì sợ bị ảnh hưởng đến đêm xuân của mình, cho nên chuyện này mới có thể xảy ra được! Có trời mới biết trong vườn còn có kẻ khác đang ẩn nấp! Cũng chỉ có trời mới biết dưới giường có dán bùa nổ!


Mộng Điệp cũng bước ra ngoài, vẻ mặt kinh ngạc.