“Chỉ có mười lạng á, keo kiệt”.
Khá nhiều người liếc nhìn Vương Trác, để ý đến cái mắt lác của hắn thì đúng hơn!
Vương Trác không cho là đúng, khẽ vò đầu, chỉnh vạt áo lại, ý nói… Ta cũng tuấn tú lắm.
“Thưởng”.
Sau Vương Trác thì lại có người la lên.
Râu chữ bát bèn thưởng một trăm lượng nhưng tiếng hét nghe cứ như cả trăm ngàn lượng.
“Hai người này…”
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, lại vào góc ngồi.
Vẫn còn đang bị đuổi giết đấy, có thể yên tĩnh một chút không, bộ không sợ người ta nhận ra hay gì? Cũng may đêm đó người thanh niên áo đen đuổi giết là hắn, nếu đuổi theo râu chữ bát với Vương Trác thì chắc tối nay hai người đó đừng mong rời khỏi đây nữa, thiên nhãn cũng không cần dùng tới nữa, lực chiến bình thường thôi là đủ để bóp hai người thành cát rồi.
“Thưởng”.
Vương Trác cũng không để bị bỏ lại, gào lên.
“Thưởng”.
Râu chữ bát gào to.
Theo Triệu Bân thấy thì ông già này đến đây không phải để tìm vui, mà là để rao bán Xuân Cung Đồ. Chi tiền “phóng khoáng” như thế, chắc hẳn đã bán được khá nhiều, còn cả tên Vương Trác kia nữa, có trời mới biết hắn ta đã phát tài hay chưa mà tiếng hô sau vang vọng hơn hẳn tiếng hô trước.
Nếu để hai người này biết thân phận của đối phương, không biết họ sẽ nghĩ thế nào.
Những người khác không nhúc nhích, chỉ có hai người nhảy đổng lên. Trước đó họ từng hợp lực đối đầu với lão già mặc mãng bào ở địa cung, bây giờ tới Túy Mộng Lâu lại đánh nhau vì ngân lượng.
“Hai tên ngốc hài hước!”
Người có mặt ở đó bổ sung nốt câu nói mà Triệu Bân chưa nói hết.
Từ “tên ngốc hài hước” này dùng rất đúng, bất kể là Vương Trác hay là ông già râu chữ bát, không một ai thưởng tiền vượt quá năm trăm lượng, thế mà hô hào vang cả trời đất, có giỏi thì thưởng tới cả ngàn lượng đi! Không có tiền mà còn kêu gào ở đó, định cho người ta thấy mình không vắng mặt à?
Nói thẳng ra, trong mắt khách làng chơi, hai tên này đúng là hai tên hề.
Cứ đợi đó đi, người hào phóng còn ở phía sau kìa? Mấy chục lượng hay vài trăm lượng chỉ là quấy rối tí thôi.
“Ba ngàn lượng!”
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến luôn.