Không khó để tưởng tượng ra trước đó đã xảy ra chuyện gì ở đây, ao máu đã không còn.
“Thánh Tử, có người trong đường hầm!”
Không biết là ai vừa mới hét lên.
“Bắt sống!”
Thanh niên áo đen lập tức quay lưng, biến mất khỏi địa cung như một hồn ma.
Bên này, ba người Triệu Bân đã tới lối ra, hợp lực lại, đánh thủng mặt đất.
“Bắt lấy bọn chúng!”
Tiếng la hét nháo nhào, cả đám người đuổi theo
“Đi!”
Lão già râu chữ bát vẫn nhanh chân nhất.
Tên trộm mắt lác cũng không thua kém, vắt chân chạy còn nhanh hơn thỏ.
Soạt!
Triệu Bân thì chạy ngang qua mái hiên một căn nhà rồi nấp vào trong bóng tối.
Sau đó thì thấy đại bàng sải cánh, vút qua bầu trời như một tia sáng vàng.
“Chạy đi đâu!”
Thanh niên áo đen hừ một tiếng lạnh lùng, rồi cũng nhảy lên trên mái hiên.
Có một con huyết ưng bay qua, đón lấy hắn, đuổi theo Triệu Bân như một bóng đen.
“Cao thủ Huyền Dương!”
Triệu Bân ngoảnh lại nhìn,
Hắn chỉ nhìn thôi, trận trước đó đã khiến hắn mất gần hết sức để chiến đấu nên vẫn còn đang trong tình trạng suy yếu.
Soạt, soạt!
Một người phía trước, một người phía sau, vút qua bầu trời.
Đại Bằng không khiến hắn thất vọng, nó còn được dán thêm hai lá bùa tốc hành nữa nên tốc độ không phải dạng vừa.
Keng, keng!
Thanh niên áo đen ở phía sau bám chặt không tha.
Kiếm khí ngập trời gào thét như gió bão, kêu leng keng đến nhức tai.
“Bắt sống!”
Ở hai hướng khác cũng có tiếng hét vang lên không ngừng.
Máu huyết của lão già râu chữ bát dâng trào, lão ta chạy đến không dám quay đầu lại, lão ta không muốn bị đánh hội đồng đâu.
Vương Trác thì càng nhút nhát hơn, vừa chạy vừa bò.