Sau đó, hắn niệm chú ngữ rồi kết ấn quyết.
Tất cả các bước hắn đều rất chú ý thực hiện, mỗi một bước đều có chú ngữ và ấn quyết tương ứng. Miệng niệm chú ngữ, tay kết ấn quyết, đây gọi là phương pháp bấm tay thủ khí, cũng chính là phương pháp cơ bản nhất. Những phương pháp phức tạp khác còn cần phải có sự phối hợp động tác trên dưới, bước chân phải cân đo đong đếm, chia ra rất nhiều loại, như ngũ hành bát quái.
Đây là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.
Trong lúc kết ấn và niệm chú, động tác tay, miệng niệm chú cộng với động tác chân cần phải phối hợp đồng bộ, hơn nữa, trong quá trình này còn có thể xảy ra thiên biến vạn hóa, bất kỳ một sơ suất nhỏ nào, hoặc giả chú ngữ có sai sót hay điểm tác động không đúng, thì đều có thể dẫn đến thất bại, giống như phép vẽ bùa nổ vậy.
Nói đến bùa chú, trong sách cũng có.
Chỉ có điều hầu hết đều đã bị tàn phá, chỉ còn có một số ít hữu dụng.
Phong!
Triệu Bân quát lên trong lòng, ấn quyết cố định, đánh ra một tấm bùa lớn hướng về phía tảng đá lớn đối diện, nhưng không thể phá vỡ tảng đá. Lá bùa lớn đánh ra trông rất đẹp mắt, nhưng cái uy lực này thì... thật không dám khen, cái uy lực này chẳng bằng một chưởng trực tiếp của võ tu.
"Thứ bàng môn tả đạo này có gì để học đâu!"
Không biết Ngưu Oanh đã tỉnh lại từ lúc nào, nhưng khi nhìn thấy Triệu Bân thi triển một lá bùa, hắn ta không khỏi bĩu môi, nếu Triệu Bân dùng cách này đánh với hắn, hắn có thể đánh Triệu Bân đến phát khóc.
Triệu Bân không phủ nhận điều này.
Kết ấn cần có thời gian, đối thủ chắc chắn sẽ không cho hắn thời gian này. Chưa niệm xong một câu chú và kết xong một ấn quyết thì có khi đã bị hạ gục rồi.
Đương nhiên, nếu tốc độ kết ấn đủ nhanh thì lại là một vấn đề khác.
Kỹ thuật nào cũng có những chuyên môn riêng biệt.
Trong việc đánh yêu thú, võ tu có thể thành thạo hơn pháp sư, nhưng trong việc đánh cương thi thì pháp sư bàng môn tả đạo có lẽ còn có uy lực đáng sợ hơn. Chiến đấu bên ngoài cũng cần phải nhìn kỹ xem đối thủ của mình là ai.
"Vẫn là cái chuông của ta tốt hơn".
Ngưu Oanh cười toe toét, lấy chiếc chuông bắt hồn ra lắc lắc mấy cái.
Triệu Bân phớt lờ hắn ta, tiếp tục nghiên cứu Phù Văn Lục.
Kỹ thuật nhiều cũng không đè chết mình được, học thêm một chút cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, nói không chừng ngày sau còn phải dùng đến, Phù Văn Lục này tương lai chắc cũng không thiếu chỗ để dùng.
"Đi thôi, chúng ta trở về làng, ta mời ngươi uống rượu".
Ngưu Oanh thu lại chuông bắt hồn, không cần biết Triệu Bân có đồng ý hay không, hắn ta đã đứng lên rời đi. Sau khi cùng nhau trải qua sinh tử, hắn ta thấy Triệu Bân là người tốt, đã nhiều lần yểm trợ cho hắn ta, gặp nguy hiểm cũng không bỏ hắn ta ở lại.
Triệu Bân cũng không từ chối.
Hai người lại lên đường, vượt qua ba ngọn núi, đi ngang qua chợ còn dạo quanh một chút, mua đủ thứ lặt vặt, nghe tên mập nói là mua mang về cho bọn nhỏ.
Tiếp đó, trên đường đi bọn họ không nói gì nữa.
Khi trời vừa hửng sáng, hai người dừng lại trước một sơn cốc.
Triệu Bân nhìn quanh, chắc đúng là chỗ này rồi.
Vượt qua sơn cốc sẽ thấy một ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi núi và sông, nơi đó được gọi là Ngưu Gia Trang.
Mới sáng sớm mà các ống khói trong làng đã bốc khói nghi ngút.
Ngôi làng mộc mạc giản dị, phần lớn là gạch xanh lợp ngói, con đường làng ngoằn ngoèo được núi sông ôm trọn lấy, nơi đây giống như một thiên đường tách biệt với những ồn ào xô bồ ngoài kia.
Quả nhiên là Ngưu Gia Trang, mọi người ở đây đều có họ Ngưu.
Triệu Bân đi hết một vòng, ánh mắt kỳ quái, hắn nhìn thấy mọi người, bất luận là người già hay con nít đều rất bình thường, nhìn lại người đang đi bên cạnh hắn, thật không biết tại sao lại đen đến vậy.
“Do ta hay phơi nắng”, Ngưu Oanh ho khan nói.
“Phơi nắng tốt, phơi nhiều thì giết được vi trùng”, Triệu Bân giật giật khóe miệng nói.
"Ngưu Đản Nhi".
Ngưu Oanh hô lên một tiếng, sau đó một đám con nít đang chơi đùa đằng xa liền chạy đến tụ tập xung quanh hắn ta.
Mấy đứa nhỏ đứa nào cũng có phần, đều là nhưng thứ lặt vặt mà hắn ta mua được ở chợ.
Rất nhiều người lớn cũng đi ra ngoài, bọn họ đều thầm thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Ngưu Oanh, nhưng khi nhìn thấy Triệu Bân thì đều lộ ra vẻ tò mò, làng của họ trước nay rất ít khi có khách tới.
Người dân trong làng rất hiếu khách, thịnh tình tiếp đãi.
Triệu Bân thấy trong làng này không có nhiều võ tu, tính cả Ngưu Oanh vào thì cũng chỉ có sáu người, trong đó, năm người còn lại đã lớn tuổi, mà tu vi cũng chưa vượt qua cảnh giới Ngưng Nguyên.
Cũng đúng thôi, việc tu luyện hao tốn cực kỳ nhiều tài nguyên.
Như hắn có cửa hàng binh khí để nuôi thân mà nhiều khi còn chịu không nổi, huống hồ là ở đây.
Ăn cơm xong, Ngưu Oanh đi ra sau núi.
Hắn ta ra đó để an táng cho ông trưởng làng, lúc trước thi thể của ông ấy bị lão pháp sư trộm đi, hắn ta đã đoạt lại được, hắn ta vốn là cô nhi, chính ông trưởng làng đã nuôi lớn hắn ta, làm sao hắn ta có thể không gánh vác trách nhiệm này.
Bên này, Triệu Bân tìm đến một gian nhà tranh.
Hắn thực sự là một kẻ say mê võ đạo, hắn thu mình trong nhà tranh để tiếp tục nghiên cứu Phù Văn Lục.
Hắn đã lĩnh ngộ được tám phần chân lý bên trong đó.
Sau đó hắn lại ngồi thiền luyện thể, ngoại thương của hắn tuy đã phục hồi, nhưng nội thương thì vẫn còn âm ỉ.
Trong lúc này, hắn cũng theo dõi Nguyệt Thần.
Cô nàng này vẫn đang ngủ say, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đêm đến, bên ngoài có tiếng người gọi hắn.
Hắn còn chưa kịp trả lời, thì Ngưu Oanh đã đi vào, kéo Triệu Bân đứng dậy rời đi.
"Nhìn kìa".
Sau khi ra khỏi cửa, tên mập chỉ về một hướng nói.
"Cái gì?"
Triệu Bân đi theo Ngưu Oanh, phóng tầm mắt ra xa theo hướng ngón tay của hắn ta vừa chỉ, liền nhìn thấy một ngọn núi khác tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, thoạt nhìn quả thực trông như một ngọn núi vàng.
"Ta không nói dối ngươi! Nhà của bọn ta có núi vàng", Ngưu Oanh cười toe toét nói.
“Không phải chữ vàng, hẳn là một cái lồng vàng”, Triệu Bân lẩm bẩm, ban ngày thì nhìn không rõ, nhưng ban đêm ngọn núi vàng nhìn đặc biệt chói mắt.
"Ông nội nói, bên trong đó còn có thần linh".
"Nhưng ta không tin, ta lẻn vào xem, cũng không thấy gì kỳ lạ".
"Nó phát sáng vào ban đêm".
Tên mập chậm rãi nói, giới thiệu ngắn gọn về lai lịch của núi vàng.
"Không có võ tu nào tới thăm sao?", Triệu Bân hỏi.
"Bọn ta quê nghèo đất hoang, không có ai rảnh đi tới đó", Ngưu Oanh ho khan nói: "Cũng có người chạy tới đó nghiên cứu, nhưng mới được một tháng đã rời đi rồi".
"Ánh sáng vàng đó đến từ đâu?"
Triệu Bân lẩm bẩm, đi về hướng đó, không biết đây là hiện tượng dị thường gì.