Vô Thượng Luân Hồi

Chương 771: 771: Chất Đầy Tiền Tài Châu Báu




Không ngờ vẫn còn để lại dư nghiệt.



Hơn nữa, lại còn là một võ tu, tuy chỉ là một cảnh giới Chân Linh nhưng sức mạnh lại không tầm thường.



“Nếu đã đến đây thì đừng hòng đi nữa”.



Lão già mặc mãng vào nhe răng cười, chân nguyên quay cuồng mãnh liệt, bước chân nặng trịch khiến tảng đá vỡ nát, lão bay vụt lên, một đao chém tới. Lão ta chính là Huyền Dương tầng cao nhất, đã đề phòng từ trước, mặt đối mặt chiến đấu thì làm gì có chuyện thua, dù lực chiến có mạnh mẽ cách mấy thì đối phương cũng chỉ là một tiểu bối Chân Linh mà thôi.



Keng!



Triệu Bân không lùi mà còn tiến lên, nhanh chóng dùng tới cơ thể kỳ lân, chém một kiếm.



Bịch!



Tiếng kiếm và đao chạm vào nhau, vang vọng, tia lửa bắn ra bốn phía.



Nhìn lại hai người đang đánh nhau, Triệu Bân vẫn đứng lù lù bất động, thế mà lão già mặc mãng bào đã bị một kiếm hất bay ra ngoài, tay cầm đao đấu quỷ cứ run run lên mãi không ngừng, nổ thành từng mảnh nhỏ, lão ta cũng bị cứa một đường ngay cổ, phun máu, trước đó lão ta chỉ thấy không thể tin nổi, giờ bây giờ đã là khiếp sợ, chỉ là Chân Linh tầng thứ tám thôi! Lão ta là Huyền Dương tầng cao nhất, cũng bị một đòn đánh bại.



Ai cũng biết tu vi có cao có thấp, trong đó còn chia ra mạnh và yếu.



Nếu như Triệu Bân mở đan hải, dùng cơ thể kỳ lân thì sẽ có đủ tư cách để đánh với Huyền Dương tầng cao nhất, tầng cao nhất thì đã sao, cũng phải xem người đó là ai, cả Xích Yên lão ta cũng chưa chắc đã đánh lại.







Soạt!



Lão già mặc mãng bào chẳng cần phải nghĩ, nhanh chóng xoay người trốn vào phòng.



Triệu Bân dùng bước Phong Thần đuổi theo vào trong, đây là tên cuối cùng, chưa chết chẳng dừng.



Khiến hắn ngạc nhiên là trong phòng lại có điều cất giấu, phía dưới là một địa cung.



Lão già mặc mãng bào lách vào như một làn khói.



May là tốc độ của hắn nhanh, trước khi cánh cửa đóng lại đã nhanh chóng nhảy vào.



Địa cung cũng chẳng nhỏ, ít nhất thì nó to hơn địa cung Liễu gia, chất đầy tiền tài châu báu.



Lão già mặc mãng bào lảo đảo nghiêng ngả, mãi tới khi lùi tới chân tường mới phun ra một ngụm máu: “Này chàng thanh niên, cho ta một con đường sống được không, đan dược, bạc, bí thuật… Chỉ cần là thứ ta có thì ngươi cứ mặc sức lấy”.



“Khi tàn sát người trong thôn ngươi có từng nghĩ đến việc cho họ con đường sống không”.





chapter content