Cỡ vua Âm Nguyệt mà có thể bị chuông bắt hồn khống chế chắc? Nếu được thì còn đến lượt ngươi à? Vậy lão pháp sư kia chẳng triệu hồi ông ta ra từ lâu rồi cơ.
Ngưu Oanh không dám làm loạn nữa.
Hai người đi qua cầu treo, lại quay về đường vào mộ, chạy nhanh hơn cả thỏ.
Cộp! Cộp! Cộp!
Phía sau bọn họ là tiếng bước chân trầm thấp, không cần đoán cũng biết là của vua Âm Nguyệt.
“Mạnh quá vậy”.
Ngưu Oanh ngoái lại nhìn mấy lần liền, sắc mặt trắng bệch.
“Con mẹ ngươi, ngươi lấy đồ của ông ta à?”, Triệu Bân mắng hỏi.
“Không có!”
“Không có mà ông ta đuổi theo chúng ta làm gì?”
“Thôi được! Ta lấy một viên linh châu thôi mà”.
“Ta...”
Triệu Bân khó thở, suýt nữa thì phun máu tại chỗ?
“Trả ngọc nè”.
Ngưu Oanh cười khan, móc ra một viên linh châu rồi ném về phía sau.
Đúng thật là không thể động vào vật trong nhà âm được.
Cũng may, thả viên ngọc xong thì tiếng chân cũng dừng lại.
Hai người thấy vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ ba giây sau, lại có tiếng chân vang lên, âm khí lúc này bao quanh bọn họ.
“Ta trả ngươi rồi còn gì”.
“Đừng có gào nữa, con mẹ ngươi”.
Triệu Bân xoay người đạp bước Phong Thần, kéo Ngưu Oanh đi như bay.
Rung!
Trong lúc đang chạy trốn, đột nhiên có một cánh cửa đá bật lên, chặn đường lại. Có lẽ đây là cơ quan mà người tạo ra khu mộ này bày ra, một khi có người làm phiền vong linh thì đừng hòng chạy trốn. Hoặc là để chặn vua Âm Nguyệt lại. Trước đó ông ta quá mạnh, sau khi chết rồi biến thành xác, nếu có người khống chế ông ta ra khỏi mộ cổ thì có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người bị hại.
“Muốn giết chết chúng ta sao!”
Ngưu Oanh thay đổi sắc mặt, sợ suýt tè ra quần.
“Uy Long!”
Vẫn là Triệu Bân, hắn trực tiếp vung “Uy Long chưởng” ra.
Cửa đá rung chuyển, nhưng chẳng bị vỡ ra.
Mà Triệu Bân thì bị chấn động vào cả xương cốt, phun ra một ngụm máu tươi.
“Mở ra cho ta!”
Ngưu Oanh hét lên, tay cầm kiếm Long Uyên chém.
Keng keng!
Cửa đá rất kỳ lạ, rõ ràng là đá nhưng kiếm Long Uyên chém vào lại như chém phải thép. Tiếng kim loại vang lên thanh thúy, mà còn tạo ra tia lửa.
Phụt!
Ngưu Oanh cũng phun máu, kiếm Long Uyên bị rớt khỏi tay, bay đến chỗ Triệu Bân.
“Tránh ra”.
Triệu Bân hét lên, đẩy Ngưu Oanh ra rồi ném ba cái phi đao vào cửa đá. Vào lúc chúng chạm vào cửa đá, hắn mới dẫn nổ bùa nổ.
Đoàng! Bụp! Đoàng!
Ba tiếng nổ vang lên liên tiếp, có khói lửa cuồn cuộn, có sấm sét xé rách.
Cửa đá thì vẫn hoàn toàn yên ổn.
Triệu Bân không bất ngờ mấy. Thuật độn thổ và thuật xuyên tường còn không có hiệu quả thì sao mà dùng bùa nổ cho được. Dường như con đường này dùng loại cửa đá cực kỳ dày, cực kỳ đặc biệt để xây nên. Phá không vỡ mà nổ cũng không ra, như để ép chết bọn họ ở đây.
Nếu là bình thường thì không sao.
Nhưng phía sau bọn họ lúc này còn có một vua Âm Nguyệt cực kỳ đáng sợ.
Ông ta quá mạnh mẽ.
Người cỡ này chỉ đứng cho bọn họ chém thôi cũng chưa chắc đã mất tí thịt nào.
Cộp! Cộp!
Trong lúc ấy, tiếng bước chân đã tiến gần đến. Chưa thấy vua Âm Nguyệt đâu, nhưng đã thấy âm sát khí cuồn cuộn, lạnh lẽo vô bờ, đến cả đốm lửa đang cháy trên người Triệu Bân còn phải tắt ngóm.
“Thôi xong, thôi lần này chết chắc rồi”.
Sắc mặt Ngưu Oanh trắng bệch, giờ hắn ta đang ngầm tự tát liên hoàn vào mặt mình. Hắn ta dám dùng chuông bắt hồn để làm phiền vua Âm Nguyệt.
Vù! Vù! Vù!
Triệu Bân không nói, ném liền chín cái phi đao ra.
Bụp! Đoàng! Đoàng!
Lại là tiếng nổ, nhưng chẳng làm con đường chấn động chút nào, kể cả vua Âm Nguyệt cũng vậy. Thậm chí hắn còn chẳng ngăn được ông ta, chẳng khác gì gãi ngứa.
Không phải vì bùa nổ không đủ bá đạo, mà là vua Âm Nguyệt quá đáng sợ.
Dù có kéo một xe bùa nổ đến chắc cũng chẳng làm ông ta rung chuyển.
Phụt!
Triệu Bân lại phun máu, vì tiêu hao quá nhiều sức, cũng vì bị thương quá nặng.
Hết đường sống.
Hắn không còn gì để thi triển ra nữa, xuyên tường vô dụng, độn thổ cũng không có ích, không nổ được cửa đá, cũng không làm gì được vua Âm Nguyệt. Thứ chờ đợi hắn chính là phán quyết tử vong.
Cộp! Cộp! Cộp!
Vua Âm Nguyệt đối diện bọn họ chưa hề dừng bước, tay cầm một cái kích cổ lớn, đi bước nào rung chuyển bước ấy. Ông ta chẳng cần ra tay, chỉ nguyên âm sát khí đó cũng đủ để khiến Triệu Bân và Ngưu Oanh đứng không vững rồi, còn cả khí thế cực kỳ đáng sợ kia nữa, ép khiến cả hai cùng phun ra máu.
Ong!
Chính vào lúc này, từng cánh cửa đá mạnh mẽ đổ vỡ.
Soạt!
Có cơn gió khẽ thổi, không biết là ai ném đai ngọc đến cuốn vào eo hai người rồi mạnh mẽ kéo cả hai về.
Khi quay lại nhìn, thì là một người phụ nữ mặc áo tím.
Triệu Bân thấy vậy thì không khỏi sửng sốt. Đó chẳng phải tiên cô áo tím hỏi đường hắn hay sao? Người có một con thú cưỡi là con bạch hạc ấy.
Tiên cô không nói gì, chỉ nhìn vua Âm Nguyệt.
Thần thái của bà ta cực kỳ nghiêm trọng. Không nói đến Triệu Bân và Ngưu Oanh, cảnh giới Địa Tàng như bà ta còn phải run rẩy, khói tím cuốn quanh người ba ta cũng bị khí âm dập tắt.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Bước chân của vua Âm Nguyệt vẫn không dừng, cây kích trong tay ma sát với mặt đất, tạo ra những tia lửa. Âm thanh ken két khiến người ta tuyệt vọng.
“Vương, cát bụi về với cát bụi, đất quay về với đất đi thôi”.
Tiên cô áo tím chuyển động, bước lên trên rồi quỳ xuống, hai tay chạm đất như đang bái kiến hoàng thượng vậy. Bà ta không chỉ cung kính mà còn rất nể sợ.