Vua Man cầm rìu chiến, cơ thể cường tráng, sức mạnh vượt trội.
Vua Âm Nguyệt thì tay cầm cây kích khổng lồ, khí thế hung hãn, càn quét bốn phương.
Khí thế của hai Thiên Võ chạm vào nhau, khiến cho cả vùng trời sấm chớp giật đùng đùng, không gian cũng bị bóp méo, khí uẩn vô hình đã làm cột đá dưới địa cũng đổ nát, cũng đánh bay cả Triệu Bân.
Hai vị vua đối đầu với nhau.
Khoảnh khắc đó, xứng đáng được ghi nhận vào sử sách.
Đều là vua, đều là cảnh giới Thiên Võ, đều là sự tồn tại vô địch thiên hạ, dù là vua Man hay vua Âm Nguyệt đều là người được tôn thờ vào thời đó, đến hôm nay, thế gian vẫn còn những truyền thuyết về họ.
Vua và vua chạm mặt nhau, tia lửa lóe lên trong không khí.
“Mạnh thật”.
Triệu Bân liên tục ho ra máu, sự mạnh mẽ của hai vị vua đã khiến hắn phải khiếp sợ.
Với khí thế đó, Tử Y Hầu chẳng đáng là gì, họ còn là xác ướp cổ, nếu vua Man và vua Âm Nguyệt còn sống thì còn đáng sợ đến mức nào nữa, vô địch thiên hạ trong truyền thuyết quả nhiên không phải là nói điêu.
Ầm! Ầm!
Hắn ngước lên, vua Man và vua Âm Nguyệt cùng di chuyển, một người vung cây kích, mạnh mẽ bá đạo, một người giơ cây rìu chiến lên, hung hãn vô cùng. Khí thế Thiên Võ nhanh chóng vọt lên đến tận cùng trong nháy mắt.
Keng!
Hai vị vua cùng tung đòn tấn công mạnh mẽ đầu tiên.
Tiếng va chạm keng keng, những âm thanh đó còn kèm theo tia lửa chói mắt.
Phụt!
Triệu Bân lại hộc máu, bị ép đến mức máu chảy ra từ mắt mũi miệng và cả tai.
May là có võ hồn, nếu không chắc hắn đã đánh mất ý thức từ lâu rồi.
Mọi thứ vẫn chưa kết thúc, lấy điểm cây kích và rìu chiến chạm vào nhau làm trung tâm, một vầng sáng đen ngòm lan ra khắp bốn phương tám hướng, đánh sập tất cả các cột đá chống đỡ địa cung, cũng làm sập cả ngôi mộ chính.
Triệu Bân lại phun máu.
Cũng may hắn đang nằm dài ngay đó, nếu đang đứng thì chắc vầng sáng đó cũng tiễn hắn đi xa.
Nhìn lại hai vị vua, rìu chiến của vua Man chém ngang, như lưỡi dao sắc bén cắm vào vách tường, cây kích của vua Âm Nguyệt cũng bị đánh bay ra ngoài, cắm xiên xuống nền đất, cứ vang ong ong.
“Không phân cao thấp à?", Triệu Bân khẽ thì thào.
Vua Man không cử động, cứ đứng đó như một bức tượng, vua Âm Nguyệt cũng thế, như một bia khổng lồ, một người ở thời hoang dã, một người ở thời chiến quốc, cây kích cứng rắn đó lẽ ra phải đối phó được rìu thời cổ xưa.