Vô Thượng Luân Hồi

Chương 742: 742: “tên Này Là Thứ Quái Thai Gì Thế Không Biết”




Đứng trước cây cầu hình vòm, Triệu Bân dừng lại, hắn đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng.



Đó là muốn vượt qua vực thẳm này thì cần đến hai người, mỗi người một bên mới an toàn vượt qua được, vấn đề là hắn chỉ có một mình, dù đi cây cầu nào cũng sẽ chạm vào cơ quan.



“Bay qua?”



Triệu Bân nhìn xuống vực thẳm, ném một phi đao sang bên kia.



Phi đao bay tới giữa không trung thì bị vực thẳm nuốt chửng, nói chính xác hơn là bị hút xuống dưới vực, đổi cách nói khác thì bay qua là chuyện không tưởng rồi, có lẽ dưới vực sâu có cấm chú, sẽ bị hút xuống, có trời mới biết dưới đó tồn tại thứ đáng sợ thế nào, nói không chừng dưới đó chôn đầy bùa nổ, hay là khói độc cực mạnh gì đó, thứ nào cũng có thể lấy mạng hắn, nên muốn sang bên kia bờ nhất định phải bước lên cây cầu hình vòm này.



Hắn chắn chắn… Không chỉ có một đường ra.



Nhưng ngượng ở chỗ hắn lại không biết con đường khác nằm ở đâu.



Lão đạo sĩ áo liệm kia chắc chắn sẽ biết, tiếc là hắn quên không hỏi.



“Chạy đi, sao không chạy nữa xem nào?”



Thanh niên áo đỏ cầm huyết kiếm chậm rãi đi đến, chặn Triệu Bân ở vách núi đen với nụ cười âm u đáng sợ, chạy nhanh thì được gì, một mình ngươi có thể vượt qua vực thẳm này ư, hai người mới có thể đi được.



Triệu Bân hít một hơi thật sâu.



Hắn định chạy vội ra ngoài, nhanh chóng di tản hết người trong thôn và gọi cao thủ tới.



Bây giờ xem ra hắn phải giải quyết tên này trước mới đi được, xong rồi hắn có thể tìm một đường khác, không được thì có thể hợp sức với lão đạo sĩ liều mạng với Thi Quỷ, dù thế nào cũng không thể để người của tộc xác chết mang vua Man đi, đến một năm nào đó, hắn không muốn nhìn thấy vị vua đó trên chiến trường.



“Trên đường xuống suối vàng… Đi vui vẻ nhé”.



Thanh niên áo đỏ cười âm u, tạo ấn… Thi triển thủy độn.



Sau đó, sóng biển cuồn cuộn dữ dội nhanh chóng ập tới chỗ Triệu Bân, hắn ta nghĩ rằng một trận sóng lớn có thể đẩy Triệu Bân xuống vách núi đen, dưới vực sâu có cấm chú, xuống đó rồi… Đừng hòng ra nữa.



“Thủy độn của cảnh giới Huyền Dương mà muốn làm gì ta?”



Triệu Bân hờ hững nói, hắn như một tia chớp nhanh chóng lướt qua làn sóng.



Sau đó, Uy Long chưởng nhanh chóng đánh thanh niên áo đỏ lùi về phía sau.



“Tên này là thứ quái thai gì thế không biết”.



Thanh niên áo đỏ lập tức hoảng hốt, cảnh giới Chân Linh nho nhỏ mà có thể phá được thủy độn của hắn ta, còn sở hữu một chưởng với sức mạnh như thế, cảnh giới Huyền Dương như hắn ta mà chân nguyên hộ thể suýt bị đánh nát.



Hắn ta chưa kịp đứng vững thì Triệu Bân lại đánh tới.


Thanh niên áo đỏ hừ lạnh, hai mắt trở nên âm u, có tia máu hiện lên.