Triệu Bân không nhìn tới lão ta mà nhìn về phía trước, đó là một hồ nước đen ngòm, có mùi tanh tưởi, thiên nhãn có thể thấy mấy thứ bẩn tưởi dưới hồ, cái gọi là thứ bẩn tưởi không sạch sẽ đó chính là tai họa, chẳng hạn như lệ quỷ, kiệt tác của người tạo mộ, có thể là tà vật được ném vào hồ để làm cơ quan.
“Qua được trận pháp rồi, có thể thả ta đi được chưa?”
Bấy giờ Triệu Bân mới nhìn về phía lão đạo sĩ, trong này toàn bẫy là bẫy!
“Đến cũng đã đến rồi, ta dẫn ngươi đi xem mặt”.
Lão đạo sĩ áo liệm cất tẩu thuốc đi, xách Triệu Bân đi.
Triệu Bân còn chưa kịp phản ứng thì lão ta đã thò chân xuống hồ nước, đúng như những gì Triệu Bân đoán, dưới hồ nước có mấy thứ không sạch sẽ nên lão đạo sĩ vừa xuống đã nghe thấy tiếng lệ quỷ kêu rên, một đám bảy tám bóng đen từ bên trong đi ra, cả ngươi máu chảy đầm đìa, giương nanh múa vuốt đánh tới, bị phất trần của lão đạo sĩ diệt từng cái một.
Triệu Bân thì nhàn rỗi hơn nhiều.
Hắn lướt vòng vòng mộ đạo khúc khuỷu, bên trong có rất nhiều côn trùng, cứ lúc nhúc, có thể nói là chúng mạnh hơn mấy con dưới mộ vua Âm Nguyệt nhiều, không sợ lửa, dù là lão đạo sĩ cũng bị hành một trận ra trò nữa là. Triệu Bân thảm hại hơn nhiều, một con cổ trùng chui vào người cắn đứt một kinh mạch của hắn.
Trong lúc đó, Triệu Bân nhìn lão đạo sĩ không dưới chục lần.
Đến trộm mộ nhà người ta còn mang theo một tảng đá vướng chân như ta, lão cũng nhàn rỗi quá thể!
Lão đạo sĩ lại không nghĩ thế, trong mắt hắn, tên võ tu này không phải là tảng đá vướng chân, sắp tới lão ta còn cần Triệu Bân hỗ trợ đây? Đi tới đây thì lão ta đã hiểu, người tạo một là một cặp vợ chồng, rất nhiều cơ quan trong này có đôi có cặp, một mình lão ta đi thì không thể qua được.
Nhắc cái gì là cái đó tới ngay.
Trước mặt là một vách núi đen, đứng trên vách núi nhìn xuống, sâu không thấy đáy.
Nối liền giữa hai vách đá chiến là chiếc cầu hình vòm bằng đá, dài khoảng trăm mét, Triệu Bân thấy thế thì lập tức hiểu ra, tên vô dụng là hắn đã có tác dụng rồi, nếu là trộm mộ bình thường ắt hẳn sẽ chọn một trong hai để đi, kết quả cũng chẳng tốt là bao, bởi vì hai cây cầu này cũng như hai cánh cửa trước đó, phải có hai người cùng đi mới được.
“Đi nhanh thôi”.
Lão đạo sĩ áo liệm đẩy Triệu Bân một cái.
Triệu Bân đi tới, hắn nhìn xuống dưới không chỉ một lần, một màu tối đen, nếu hắn dùng bùa lơ lửng để qua thì có phải sẽ né được cơ quan không, đi được nửa đường thì suy nghĩ đó bị bác bỏ, dưới vách núi có những thứ cực kỳ đáng sợ, dám bay lên hắn sẽ bị tóm xuống.
Cả chặng đường khá là an toàn, hai người bình yên sang bờ bên kia.
Lại là một cánh cửa đá chặn trước mặt, lão đạo sĩ áo liệm tìm mãi mới thấy cơ quan, cái gọi là cơ quan đó không nằm trước cửa mà nằm trên hai cây cầu đá, làm hại hai người phải quay lại một chuyến.
Cửa đá mở ra, lập tức có một bức tượng đập vào mắt.
Đó là tượng đá hình người được xếp cực kỳ ngay ngắn, hệt như tượng binh mã trông cực kỳ sống động.