Đường vào mộ âm u, Triệu Bân và Ngưu Oanh cẩn thận từng tí.
Một khu mộ lớn thế này mà không có cơ quan mới lạ đấy. Hắn phải đi thật cẩn thận. Chỉ một chút lơ là thì sẽ rơi vào hố ngay. Hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không ngờ có một khu mộ cổ ở dưới đạo quán.
“Mất dấu máu rồi”.
Ngưu Oanh một mạch đi theo vết máu.
Hắn ta nhìn Triệu Bân, nhìn sang tiểu linh châu.
Đến giờ mà vẫn chưa thấy màu xanh đó sáng lên lại.
Cũng tức là nói, khoảng cách với pháp sư vượt xa phạm vi cảm ứng của nó.
Hai người đành phải tiếp tục đi trong bất lực.
Đường vào mộ không ngắn, mà cũng không thẳng đuột. Nó được xây theo hình xoắn ốc, theo tính toán của Triệu Bân thì chắc cũng phải sâu xuống mấy trăm trượng. Một công trình lớn thế này, có khi lại là của vương công quý tộc hoặc một cao nhân tiền bối nào đó, thân phận không đơn giản.
“Mập, dạy ta bí thuật sóng âm của ngươi đi!”
Triệu Bân tạo một đóm lửa, vừa soi lên tường vừa nói.
“Đây là hàng tổ truyền đấy”, Ngưu Oanh đáp.
“Ta cứu ngươi ba lần đấy, ngươi tính báo đáp sao đây?”, Triệu Bân bĩu môi.
“Ra ngoài rồi sẽ dạy ngươi”, Ngưu Oanh cười.
“Ngừng”, Triệu Bân đột nhiên chặn Ngưu Oanh lại, vì hắn nghe thấy tiếng sột soạt, giống như một loài côn trùng đang bò dưới mặt đất.
Đúng là côn trùng thật, trước sau đều có, to cỡ nắm đấm trẻ em, tụ lại đen sì. Chúng bò tràn đầy đường vào mộ, xông vào cả hai người.
“Trùng thi?”
“Cổ trùng”.
“Không đúng”.
“Trùng khát máu”.
Hai người lùi về sau một bước, tựa lưng vào nhau.
Đám trùng này không dễ đối phó.
Trùng khát máu, nghĩa tại mặt chữ. Nếu như để nó dính vào người thì sẽ hút sạch máu rồi mới thôi. Quan trọng nhất là, số lượng của nó rất nhiều! Lòng Triệu Bân không ngừng cảm thấy run rẩy.
“Chẳng trách tên pháp sư đó vội vàng chạy ra như vậy”.
Ngưu Oanh nói, nhiều trùng khát máu thế này, nghĩ cũng thấy tởm.
Đoàng!
Triệu Bân lấy hỏa thú ra bao bọc cả người, cũng bao lấy Ngưu Oanh.
Trùng khát máu có thuộc tính cực âm.
Vì là cực âm, nên bọn chúng sợ nhất cực dương, ví dụ như lửa.
Lão bối đã nói vậy.
Đây cũng không hẳn là tuyệt đối. Những còn trùng khát máu cực mạnh thì cũng khá tùy hứng.
Có lửa đến, chúng cũng dừng lại nhưng chỉ một chút, rồi tụ ở phía trước. Một khi lửa tan thì chúng sẽ vồ đến.
“Đi”.
Triệu Bân xoay người, chạy vào chỗ sâu, Ngưu Oanh cũng vội vàng đi theo.
Vì có lửa nên đám trùng khát máu này đều nhường đường.
Nhưng cũng có mấy con ngang ngược xông vào, rồi lại bị lửa đốt cháy.
“Ta nói này, hình như có con to xuất hiện hả?”
Ngưu Oanh ho khan, nuốt nước bọt, nhìn phía sau mình.
“To phết đấy”.
Triệu Bân cũng đáp lại, sau lưng có, trước mặt cũng có, mà còn là con lớn nữa, cao những ba đến năm trượng. Nhìn kiểu gì cũng giống con nhện, nhưng lại là trùng khát máu.
Một trước một sau, chắc là một đực một cái.
Về đám trùng khát máu con thì thôi khỏi nói, chắc chắn là con của chúng rồi.
“Chân nguyên hộ thể”.
Triệu Bân hét lên, cầm hai cây phi đao trong tay ném về hai phía, vẫn không quên nhắc nhở Ngưu Oanh là sắp nổ rồi, phải bảo vệ tốt bản thân mình, tránh bị dính vào.
Phập! Đoàng!
Tiếng nổ bỗng vang lên, trùng khát máu cái bị nổ ngay lập tức, dịch thể màu xanh lục bắn ra ngoài.
Khi nhìn sang con đực thì nó đã tránh thoát được.
Không những vậy, nó còn xông về phía hai người, há miệng thật to.
“Cút!”
Triệu Bân gào lên, mang theo tiếng hổ gầm rồng ngâm.
Keng!
Cùng lúc đó, Triệu Bân rút kiếm tấn công, mặt kiếm được bao bọc bởi liệt diễm, lại còn có tia sét vây quanh, cộng thêm chân nguyên, chém đứt con đực làm hai.
Uuuuuuuuu...!
Trùng khát máu vừa mới chết đã có những tiếng u u vang lên giống như lệ quỷ gào thét.
Sau đó là một làn khói độc tỏa ra.
Hai người thấy thế liền lập tức nín thở, dùng chân nguyên chặn lỗ mũi lại.
Đi vào sâu hơn nữa, cơ quan cũng không ít.
Cũng may cả hai phối hợp ăn ý, ít nhất thì còn sống được đến giờ,
“Chỉ là đường vào mộ thôi mà đã nhiều bẫy thế rồi”.
Ngưu Oanh tặc lưỡi, bội phục người tạo ra khu mộ này, thật sự là khó quá mà!
Bốp!
Lúc nói chuyện thì Triệu Bân lại đập đầu vào tường.
Lại, tại sao lại nói thế.
Chỉ vì trên đường đi này, cứ một lúc là Triệu Bân lại va đầu vào tường.
“Ngươi... bị điên à?”
Ngưu Oanh thăm dò, ánh mắt thì rõ ràng là: “Bị điên thì nên đi chữa đi”.
“Biến dùm”.
Triệu Bân ôm trán, đau đến hít hà. Hắn cứ đập đầu vào tường là vì muốn thử thuật xuyên tường, nhưng đường vào mộ ở đây rất kỳ lạ, phòng được cả thuật xuyên tường. Hắn lại không tin, nên cứ thi thoảng lại đập thử một lần, đến mức mặt sưng phồng lên.
Đường vào mộ, cuối cùng cũng đến đích.
Nói chính xác ra là không còn đường đi nữa rồi, trước họ là một cánh cửa đá.
“Để ta cho, ta biết”.
Ngưu Oanh tự tin bước lây, nhón chân đi đến chỗ cái đèn đá trước cửa.
Ông!
Một tiếng rung vang lên, cửa đá mở ra.
Triệu Bân đỡ khung cửa, nhìn vào trong thăm dò, thấy không có nguy hiểm gì thì mới đi qua. Phía bên kia của cửa chính là một vách núi cheo leo. Ngưu Oanh đi vội đến mức suýt nữa thì ngã lộn chổng vó xuống. Có viên đá bị rơi xuống mà mãi còn chẳng nghe thấy tiếng chạm đất.