Vô Thượng Luân Hồi

Chương 728: 728: “ta Bảo Mà!”




Đó là một bộ đồ liệm.



Đúng vậy, đạo sĩ béo mặc một bộ đồ liệm, ban đêm ban hôm, nhìn rợn hết cả người.



“Cảnh giới Địa Tàng”.



Triệu Bân khẽ nói, ít nhất cũng phải tầng thứ sáu, cũng không biết từ đâu xuất hiện.



Hắn ngước lên, đạo sĩ béo đã đến, tay giấu trong tay áo, mũi cứ nhếch lên như con chó Nhật, ngửi tới ngửi lui, không biết là do ngửi thấy mùi thịt hay là mùi rượu.



“Ông là ai thế!”



Một nông dân uống hơi nhiều rượu gào to một tiếng, bị Triệu Bân kéo ngược lại.



Cảnh giới Địa Tàng đấy! Cũng không thể gào bừa như thế được, nếu không cẩn thận thì cả cái thôn đều toi đời.



Đạo sĩ béo không quan tâm, vẫn ngửi khắp nơi.



Triệu Bân chỉ lẳng lặng nhìn, cái ngọn núi chim không thèm thả phân này lại xuất hiện một cảnh giới Địa Tàng, có thể thấy không phải đến để du ngoạn, cũng không đi tìm rượu, tìm thịt, có trời mới biết đạo sĩ béo đang tìm cái gì, đi ngang qua người trong thôn cũng chẳng thèm nhìn, lúc lướt qua hắn mới nhướng mày.



“Ở đây có cả một võ tu này, à không đúng, là hai".



Đạo sĩ béo nói thầm, nhìn Triệu Bân và cũng quan sát Nhược Thủy.



Nói xong thì lập tức nhấc chân đi.







Nói là đi thì cũng không đúng, dạo trong thôn thì chính xác hơn, khi thì cầm phất trần gõ chỗ này khua chỗ nọ, cứ như đang xem đồ cổ, không chỉ người trong thôn, dù có là Triệu Bân cũng thấy khá là kinh ngạc, hơn nửa đêm, mặc bộ đồ liệm chạy khắp nơi, tiền bối này cũng thật đặc biệt.



A…!



Đột nhiên, đạo sĩ béo gào lên như sói khiến dân trong thôn sợ suýt vãi cả nước tiểu.



Triệu Bân nhìn cực kỳ rõ ràng, đạo sĩ béo không hề nhàn rỗi, sau tiếng gào đó bèn dựng lỗ tai lên, khép đôi mắt già nua, có lẽ là không nghe rõ nên lại nhảy lên mái hiên, há miệng gào thêm tiếng nữa, may là nó không có khí thế cũa võ tu, nếu không những người ở nơi này đều sẽ choáng váng.



“Thính Thanh Biện Vị ư?”



Triệu Bân thầm nghĩ trong lòng như thế, đó cũng là một loại bàng môn tà đạo.



Người trong thôn đều mang vẻ mặt kỳ quái, nhìn đạo sĩ béo như một tên đần.



“Ta bảo mà!”



Đạo sĩ béo vui vẻ ra mặt, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi mái hiên và vọt vào trong núi.



A…!



Sau đó âm thanh như tiếng sói tru cứ vang lên không dứt.