Vô Thượng Luân Hồi

Chương 707: 707: Ta Sẽ Đốt Thêm Giấy Tiền Cho Ngươi




Lão già răng vàng cười nói, trông có vẻ hiền lành nhưng thực chất lại rất gian ác.



Vừa dứt lời thì lão ta đã dẫn động địa hỏa.



Lò luyện đan cháy lên hừng hực, nhưng vẫn chưa làm Triệu Bân bị thương.



Triệu Bân im lặng quan sát, tuy rằng hắn không phải luyện đan sư, nhưng hắn cũng có hiểu biết về thuật luyện đan, lúc này hắn chắc chắn là đan dẫn, là một nguyên liệu của lò luyện đan này... thảo dược sau khi tinh luyện ra tinh hoa thì sẽ được dung nhập vào trong cơ thể của hắn, sau đó mới tiếp tục luyện hóa hắn.



Nói trắng ra, trước khi được tinh chế thành đan dược thì hắn chỉ là một vật chứa.



Sự thật cũng đúng như hắn đã nghĩ.



Lão già răng vàng đã bắt đầu ném dược liệu vào lò, thứ đầu tiên được ném vào là một thân thảo dược mềm màu tím, trên đó còn có một bông hoa đang nở, nó sáng đỏ lên còn chói mắt hơn cả ngọn lửa.



Triệu Bân nhận ra loại dược liệu này, nó tên là Tử Đằng La, không quá hiếm thấy.



Hắn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ quan sát.



Hắn từng muốn trở thành một luyện đan sư, tối nay là lần đầu tiên hắn được xem người khác luyện đan.



Khi hắn nhìn lên thì đã thấy Tử Đằng La bị ngọn lửa thiêu rụi, từng chút một khô héo, ngay cả bông hoa trên đó cũng khô héo, chảy ra tinh chất rót vào trong vật chứa là hắn.



Triệu Bân bỗng cảm thấy tinh thần chấn động.



Tinh hoa dược liệu giống như dòng nước suối trong vắt chảy vào kinh mạch, khiến cho hắn cảm thấy ấm áp dễ chịu, bị hắn hấp thu từng chút một, nói cách khác, từng chút từng chút đã được luyện hóa vào trong cơ thể của hắn, có tác dụng bồi bổ cơ thể và ổn định tâm trí.



Sau đó, lão già răng vàng còn ném vào trong lò một loại quả màu xanh có mùi rất nồng.



Triệu Bân cũng nhận ra đó là quả Ngọc Linh, quý hơn nhiều so với Tử Đằng La, nó chỉ mọc ở nơi lạnh giá nhất, loại quả này cũng được tinh luyện ra tinh hoa rồi dung nhập vào trong cơ thể của hắn.



"Nhóc con, đừng trách ta, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi".



Lão già răng vàng vừa nói vừa điều khiển ngọn lửa, hiển nhiên trong lời nói cũng có rất nhiều bi thương, nhưng tay chân của lão ta thì không hề chậm lại, liên tục ném dược liệu vào trong lò, tinh luyện ra tinh hoa.



Triệu Bân không trả lời mà chỉ ngẩng đầu nhìn trời.



"Ta sẽ đốt thêm giấy tiền cho ngươi".



Lão già răng vàng lại nói huyên thuyên.





Nếu đổi thành Triệu Bân trước kia, thì nãy giờ hắn đã chửi ầm lên rồi.



Tay làm điều xấu xa miệng nói lời thương xót, đúng là quá mỉa mai.


"Ngươi tên gì, ta sẽ lập bia mộ cho ngươi".