Giống như những gì Triệu Bân dự đoán.
Mụ dạ xoa đã đánh đổi tất cả tuổi thọ, bất kể là thành công hay thất bại thì bà ta chắc chắn phải chết.
Và bây giờ, mụ dạ xoa đã đứng bên bờ vực tử vong, bà ta vẫn chưa đến được chỗ của Triệu Bân thì đã loạng choạng ngã xuống đất. Giây phút trước khi bà ta nhắm mắt, bà ta đã nhìn hai cỗ quan tài không còn lành lặn, khuôn mặt vốn dĩ gian ác, đáng sợ cũng không còn gian ác nữa mà chỉ còn vẻ dịu dàng của người mẹ cũng như cảm giác được giải thoát.
Lại một Địa Tạng đỉnh cao nữa mất mạng.
Triệu Bân đứng dậy, đẩy nắp quan tài đá ra, hắn kéo Thanh Dao dậy, phá chú định thân cho cô ấy, rồi đút cho đối phương một ngụm linh dịch. Nếu chậm thêm hai ba giây nữa thì chắc là Thanh Dao đã chết rồi.
Sau khi làm xong hết mọi thứ thì hắn ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào quan tài, thở hổn hển.
Lại lượn một vòng trước Quỷ Môn Quan, hắn rất vui mừng, mừng vì hai Địa Tạng đỉnh cao đã đánh nhau đến cả hai đều bị thương, cũng mừng vì người áo đen sau đó đã bị trúng ám khí và kiếm chí mạng của mụ dạ xoa.
Nếu không thì, dù bùa nổ có cao cấp đến đâu cũng không thể nổ chết được người áo đen.
“Ta, vẫn còn sống sao?”
Thanh Dao ngồi bật dậy, bất giác nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt là một đống ngổn ngang.
Rất nhiều chỗ của địa cung đã sụp đổ, trên mặt đất còn có hai xác chết, một người là mụ dạ xoa, người kia là người áo đen. Ngoài ra còn có Triệu Bân, hắn đang ngồi bên cạnh quan tài, tựa vào đó mà thở dốc.
Có một vài chuyện cô ấy không cần phải hỏi thì cũng có thể tự tưởng tượng ra được, nhất định là do Triệu Bân phá chú định thân, nhất định là hai Địa Tạng đỉnh cao kia đã đánh với nhau đến gần chết, từ đó mới cho Triệu Bân cơ hội được làm ngư ông đắc lợi.
Trên thực tế, cuộc đại chiến trước đó còn phức tạp hơn những gì cô ấy tưởng tượng.
Nhưng những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là sát thủ của La Sinh Môn đã chết, mụ dạ xoa cũng đã chết, cô ấy và Triệu Bân đã được cứu, gia chủ mới nhận chức của nhà họ Triệu này lại cứu cô ấy một mạng.
“Mau, nuốt đi!”
Thanh Dao lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng của Triệu Bân.
Cô ấy đã đánh giá thấp Triệu Bân, dù là một Địa Tạng đỉnh cao bị thương nặng thì cũng có thể đánh chết một tên cấp Chân Linh cỏn con chỉ với một chưởng. Sao Triệu Bân có thể thoát được? Còn khiến hai Địa Tạng đỉnh cao đều mất mạng. Chỉ với chiến tích này, hắn cũng có thể kiêu ngạo một đời rồi, ít ra thì cô ấy cũng không làm được. Từ đó có thể thấy rằng cô ấy còn thua kém Triệu Bân rất xa.
Địa cung lạnh lẽo, tối tăm.
Triệu Bân ngồi xếp bằng, lặng lẽ trị thương, vốn dĩ nội thương vẫn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại bị thêm một tầng thương nữa.
Nhìn sang người còn lại, ngoài việc tổn hao chân nguyên thì chẳng còn vấn đề gì.